Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009

Bốn Mùa


Mùa Xuân

Nắng tô hồng cho em thêm rực rỡ
Để cùng chàng vui hưởng mấy ngày xuân
Có thấy chăng màu lá xanh vô cùng
Và hoa cỏ cũng chuyển mình bỡ ngỡ
Chàng có nghe nhạc xuân như hơi thở
Dù nơi nơi rộn rã tiếng reo cười
như trái tim em đầy ứ niềm vui
em say lắm với mắt người đắm đuối

Mùa Hạ

Khi bước hạ trải dấu hồng trên lá
biển chuyển mình chào đón khách du xa
sóng bạc nhấp nhô reo vui ào ạt
cát trắng rạng ngời in dấu chân qua
Rồi một hôm với phiên buồn mặt lạ
Biển im lìm với bãi vắng, chiều qua
Hạ nhởn nhơ đã lên đường phiêu lãng
Khách du hành cũng quay gót về nhà…

Mùa Thu

Thu nhẹ gót trở về trong nắng uá
Cây trơ cành rơi lá tiễn hạ đi
Không gian buồn dìu dặt khúc ca bi
da diết nhớ những chiều vàng trải lụa
Gió hắt hiu vang tiếng sầu muôn thủa
như tiếng thở dài từ dĩ vãng xa đưa
màu tím buồn tan loãng khắp hư vô
mầu u uẩn của những lần thu đến

Mùa Đông

Mùa đông về phủ tuyết những con đường
không gian lạnh vương vương bao nỗi nhớ
Em dáng nhỏ ngu ngơ chiều đại lộ
không còn ai héo úa cả xuân xanh,
đời buồn tênh như bụi xám vây quanh
Em vẫn đếm những hàng cây nhòa nắng
nghe ước mơ như khói nhạt phai dần
thôi dấu yêu thoáng chốc cũng xa xăm...

Thanh Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.