Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

Hoài Niệm



Một buổi chiều anh về ngang qua đấy
Sân trường yên nắng cũng chợt êm đềm
Những cành hoa nhè nhẹ thoảng mùi hương
Cho anh nhớ thủa thiếu niên ngây dại
Tuổi mười hai hồn tươi như nắng mới
Chỉ biết thầy, sách vở với vui chơi
Mơ một ngày thành thủy thủ, ra khơi
Trôi dạt đến những bến bờ xa lạ...
Từng muà xuân qua nhanh như dáng khói
Hồn nhiên xưa theo tuổi ngất xa rồi
Trái tim anh biết rung động bồi hồi
Khi em đến với tóc dài mắt biếc
Ôi ước mơ dệt bằng nhiều xao xuyến
Giam anh vào những mộng tưởng viễn vông
Sách vở bỗng dưng xa lạ vô cùng
Anh say đắm với thư tình trao vội
Niên học ấy cũng là niên học cuối
Rời mái trường, thành lính biển, nổi trôi
cùng con tầu lênh đênh trên biển khơi
Anh nhớ em, đôi mắt đầy bóng tối…
Đời rồi chia những nhánh sông vời vợi
Mối tình đầu sót lại chút nồng cay
Tâm hồn anh cũng đã nhiều thay đổi
Yêu rất nhiều nhưng chẳng nhớ một ai
Hương xưa tưởng phôi phai bừng sống lại
Cho mắt anh nhuốm chút khói muộn phiền
Ở bên người với cuộc sống bình yên
Em hẳn quên những êm đềm ngày cũ…

Thanh Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.