Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Mẹ Cô Đơn


Mẹ nay tóc bạc như sương
Đường trần bỗng chợt cô đơn một mình
Dòng đời sao quá vô tình
Cuốn trôi đi những bóng hình thân yêu
Nắng chiều tàn úa hắt hiu
Soi nghiêng bóng mẹ liêu xiêu đổ dài
Từ nay dõi bóng chim trời
Nhìn theo mây trắng nhớ người đi xa
Mùa yên vui thoắt đã qua
Những ngày xưa chỉ còn là giấc mơ
Ngày nào mẹ đẹp như thơ
Mà nay tóc trắng, mắt mờ, héo hon
Ngày nào mẹ có đàn con
Mà nay tám hướng, bốn phương chia lìa
Một mình ngày vắng, đêm khuya
Lời con thăm hỏi có chia được sầu?

Thanh Ngọc

Tưởng Nhớ Cha


Hạnh Phúc Nơi Nào!


Tưởng Niệm Cha


Hoa hồng thắm không còn cài trên áo
Cha lìa đời trong rét mướt mùa đông
Nhìn cha nằm như ngủ, lệ tràn tuôn
Mà lòng vẫn không tin cha đã mất
Bởi vì đâu cha con đành xa cách
Bao ngày dài hiu hắt đã qua đi
Nhìn trời mây, dõi theo bóng chim di
Hồn bảng lảng xuôi về miền Bắc Mỹ
Giờ bóng cha chỉ còn trong ý nghĩ
Trên bàn thờ mờ nhang khói vây quanh
Nét cười vương trong đôi mắt long lanh
Như thầm nhủ cha vẫn bên con mãi
Nhớ về cha, những ngày xưa thân ái
Nhớ một thời thơ dại chốn biển xanh
Bên mẹ cha đời như mãi yên bình
Tâm trong trắng như những trang giấy mới
Cha như ngọn Hải Đăng cao vời vợi
Thầm lặng mà soi sáng bước chân con
Còn có cha, dù ngăn cách đại dương
Tim ấm áp và niềm tin mở rộng…
Mùa xuân lại về nhưng cha vắng bóng
Cành hoa xuân như trắng lạnh trong lòng
Những cánh chim bay lượn tiễn linh hồn
Cha đi mãi, trần gian nay hoang vắng…

Thanh Ngọc

Tình Cha



Cha là ngọn hải đăng
Soi đường con dấn bước
Dù trùng khơi sóng lớn
Và đêm tối thâm sâu

Cha là tia nắng ấm
Tô thắm những tin yêu
Là mầu xanh hạnh phúc
Tươi mát đường con đi


Thời gian…
Đưa chúng con về muôn lối
Thời gian…
Cho cha đối mặt cô đơn
Mỗi đứa con một cuộc đời
Khiến cho cha khóc và cười
Dù con khôn lớn
Vẫn hoài lo toan…

Con còn cài trên vai
Đóa hồng tươi sắc thắm
Là niềm vui đầy ắp
Dù ngăn cách biển khơi

Dòng đời rồi tiếp nối
Con bước lối cha đi
Và rồi con đã hiểu
Tình mẹ cha, cha ơi!

Thanh Ngọc

Bé Yêu



Con dấu yêu, cuối cùng con đã đến
Mẹ cười vui với hạnh phúc rạng ngời
Nét thơ ngây măng sữa đẹp tuyệt vời
Cho mắt mẹ long lanh đôi giọt lệ
Mắt nhắm nghiền và đôi tay nắm chặt
Môi nhỏ xinh thấp thoáng một nét cười
Mộng gì chăng trong những giấc ngắn dài?
Hình bóng mẹ con yêu nào đã thấy
Những dòng sữa trắng ngần nuôi con lớn
Là tinh hoa của tình mẹ thiết tha
Những phút giây gần gũi mẹ con ta
Là kỷ niệm sâu xa lòng hoài nhớ
Xin đừng khóc cho mẹ đầy hoảng hốt
Đừng bỏ ăn cho mẹ mãi âu lo
Những bệnh tình hãy xa lánh trẻ thơ
Cho tim mẹ không xót xa đau đớn
Bé yêu ơi, ngắm nhìn con mũm mĩm
Nghe lời con bập bẹ thật dễ thương
Mẹ toại lòng dù thức trắng đêm trường
Dù phải đổi những thanh nhàn thủa trước
( Là cái thời con yêu chưa kịp đến! )

Thanh Ngọc

Gửi Mẹ



Đã là mẹ con hiểu lòng của mẹ
Sợ thời gian mãi lặng lẽ qua nhanh
Mau đến ngày phải lìa cõi dương trần
Không còn được dõi theo chân con trẻ
Dù bao nhiêu tuổi một khi còn mẹ
Con thấy mình được bảo bọc yêu thương
Dù lấy chồng xa, cách cả đại dương
Con còn mẹ mà dường như đã mất ...
Đời của mẹ nhiều ngược xuôi khó nhọc
Đã bao lần đối mặt với tai ương
Đã bao ngày ẩn nhẫn với đàn con
Quay mặt với những bon chen phù phiếm
Tình của mẹ bao la như trời, biển
Đẹp như trăng soi bóng xuống đời con
Những tháng năm dược kề cận mẹ hiền
Con khờ khạo không biết thương, trân trọng
Nhớ về mẹ lòng con đầy tiếc hận
Ơn nghĩa cao dầy con trả được đâu
Đời trôi đi, chia những nhánh sông sầu
Ngày xưa ấy chỉ còn là mộng ảo ...

Thanh Ngọc

Lời Ru Của Mẹ





Thơ: Trần Minh Hòa
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc
Hòa âm: Nguyễn Tiến Dzũng


"Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức trọn vừa năm
Trong lời ru có ánh trăng rằm
Có con cò bay la bay lả

Tiếng ru mẹ rợp trời hoa lá
Che nắng mưa dịu mát đời con
Nâng cánh bay của chú chim non
Đếm tháng đếm năm mong ngày con lớn

Tình yêu mẹ cho con tất cả
Một bầu trời tha thiết mộng mơ
Tình yêu mẹ là một bài thơ
Ru con ngủ…À ơi…con ngủ

Con lớn lên trong lời ru mẹ
Một tuổi đời, một cánh diều bay
Con lớn lên trong vòng tay nhỏ bé
Của mẹ thương chăm ẵm từng ngày.

À ơi…À ơi...Con cò lặn lội bờ sông
Như đời của mẹ thương chồng thương con
Con ơi con có biết không
Ngày mai khôn lớn nhớ trông về nguồn

Ơn cha ơn mẹ giữ lòng
Chớ đừng phụ nghĩa lạc dòng nghe con
Tình thương cha mẹ sắt son
Chắp con đôi cánh để còn bay xa

Ôi tình nghĩa mẹ bao la
Lời ru của mẹ là hoa của đời.

Trần Minh Hòa

Tình Buồn Dana



Dana chiều buồn lộng gió
em đi rồi, biền biệt một mình anh
hải âu phi xứ sầu lẻ bạn
quê nhà gợi nhớ lục bình trôi.

sóng xô mạn thuyền bềnh bồng
cánh buồm xa nhấp nhô sau con sóng
chiều buồn, bóng hải âu qua
như chứng giám cuộc tình ta nở muộn
sóng vội xóa vết chân em trên cát
dấu ấn tình yêu vừa chớm
vụt lao đao như cánh diều hụt gió

Cuộc tình mình đó
con nước xa bờ
bóng hoàng hôn đổ
cuối chân trời xa
cánh buồm chìm dần
sau ngọn sóng trôi
em đã đi rồi
chỉ còn dĩ vãng
chôn chặt tình anh

Cuộc tình chia xa
em về với người
xoá dấu chân cát
mang đi hồn anh
thôi đành giã biệt
cánh hải âu xưa.

Thiều Minh

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Trăng Lá Thu Phai



Lá thu phai tự vì đâu
Trăng mơ màng lửng lơ sầu giữa khuya
Bên hoa mắt ẩn sao mờ
Niềm riêng chưa cạn đêm hờ hững qua
Dù cho trăng lá chia xa*
Chừng khi mười sáu trăng ngà lắm duyên*
Soi quanh ngàn lá chao nghiêng*
Rơi vàng theo gió bình yên thu về*
Hơi thu se lạnh mặt hồ
Mây chìm xuống thấp phủ mờ non xa
Đầu ghềnh bóng hạc chơ vơ
Xòe đôi cánh mỏng vật vờ say trăng
Nước bềnh bồng sợi rêu rong
Trôi đi những nỗi chờ mong về nguồn
Sương nhòa đường vắng lối mòn
Bướm đêm bay lạc vào vườn thu phong…

Thanh Ngọc

Thơ Tnguyen*

Trăng Thu



Trăng thanh lấp lánh trên trời
Đêm trôi nhè nhẹ trong hơi thu về
Mơ hồ tiếng nhạc giữa khuya
Bóng người khuê các đê mê bên đàn
Hồn chìm theo điệu tình tang
Chim trời mỏi cánh từng đàn về đây
Nước sóng sánh rọi bóng mây
Ánh vàng loang loáng thuyền say lặng lờ …

Thanh Ngọc

Nhớ Paris



Tháp Eiffel vươn mình trong nắng nhẹ
Dòng sông Seine lặng lẽ chẩy êm đềm
Trời tháng Năm hơi lạnh thoáng qua hồn
Hình ảnh cũ chập chờn trong mộng tưởng

Đã một lần trong nhiều năm về trước
Ta cùng người thăm viếng phố Paris
Những con đường ngập xác lá thu vàng
cũng lành lạnh và mênh mang tiếng gió

Di tích vẫn lặng lờ trên lối cũ
Nhà thờ Đức Bà, khu vua chúa ngày xưa
Những anh linh có lãng đãng quanh ta
để thương tiếc một thời oanh liệt đó ?

Niềm yêu thương vẫn nồng trong trí nhớ
Bụi thời gian dù mờ xóa ngày xanh
Bao lứa đôi không còn bước song hành
Ta bên nhau, phải chăng là hạnh phúc ?

Ôi, Paris! Khoảnh khắc vui đã mất
Mới ngày nào mà như rất xa xôi
Đời đã trôi và tuổi trẻ đã qua
Chỉ còn lại chút vu vơ lãng mạn!


Thanh Ngọc

Nàng





Hôm nay là lần thứ ba tôi thấy nàng nằm phơi nắng trên bãi cát vàng. Bộ bikini nhỏ xíu màu da người làm ai hơi cận thị sẽ có cảm tưởng là nàng đang khỏa thân. Người duỗi dài trên cái khăn tắm biển rộng khổ màu xanh dương đậm, thân hình nuột nà trắng mịn với những đường cong hấp dẫn làm tôi vội đeo cái kính mát lên mắt để có thể tha hồ ngắm nàng mà không ai biết, kể cả vợ tôi. Nàng chỉ phơi nắng, chưa bao giờ tôi thấy nàng xuống nước cả, thỉnh thoảng nàng đổi thế nằm nhưng cái mắt kính đen thì luôn luôn che mắt nên tôi chỉ thấy được cái mũi cao và xinh xắn, đôi môi mòng mọng trên khuôn mặt thon thả, rám nắng. Mái tóc của nàng thì tuyệt đẹp, màu vàng óng ả dài và loăn xoăn thành từng búp, trông mềm mại như những sợi tơ trời. Không phải một mình tôi biết thưởng thức vẻ đẹp của nàng vì quanh tôi cũng có nhiều con mắt đang say sưa hướng về phía ấy.

Hôm nay biển động, những đợt sóng cao cuồn cuộn tiến vào bờ và tung thành những bọt nước trắng xóa. Một con sóng bỗng tràn vào bờ và tạt nước vào chỗ nàng đang nằm làm ướt đôi chân và một phần cái khăn tắm. Những mảng cát ướt lỳ lợm không trôi đi theo nước rút mà đọng trên da thịt của nàng càng làm nổi bật vẻ nõn nà của mầu da. Nàng nhỏm dậy dời chỗ, giũ nhè nhẹ cái khăn tắm rồi trải ỏ một chỗ khác xa biển hơn. Khi nàng cúi người xuống, bộ ngực căng phồng, lấm tấm những hạt cát khô rung rinh trong nắng theo từng động tác của đôi tay trông thật là gợi cảm làm quả tim của tôi đập mạnh...

* * *

Vợ tôi vùi mặt vào gối than thở:


- Em mệt quá, thôi anh đi dạo biển trước đi rồi em sẽ ra đó sau. 


Sáng nay nàng đã bơi quá nhiều và ăn trưa cũng nhiều trong nhà hàng buffet của khách sạn nên bây giờ chỉ muốn nằm dài trong cái không gian mát mẻ của căn phòng có gắn máy lạnh. Tôi thì muốn ra biển sớm với hy vọng sẽ gặp lại người đẹp tóc vàng. Rời khỏi phòng, tôi ghé vào quầy rượu của khách sạn để làm một ly cà phê cho tỉnh ngủ. Tại đó có một gã đàn ông đang nhâm nhi một ly rượu. Một cảm giác ghen tỵ chợt thoáng qua . Tôi cảm thấy mình đẹp trai nhưng hắn ta còn có vẻ quyến rũ hơn tôi nhiều. Dáng dấp của gã cao ngang tầm với tôi và thân hình cũng săn chắc, rám nắng như tôi nhưng phong thái của gã đầy vẻ lịch lãm và tự tin. Đôi mắt xanh lá cây của gã tỏa ra ánh nhìn sắc bén và có vẻ hơi ngạo mạn. Miệng rộng, đôi môi dầy và tươi , cái cằm đầy đặn và chẻ sâu, khuôn mặt vuông vắn khiến hắn đẹp một cách đầy nam tính. Tôi vừa ngồi xuống cái ghế gần đấy thì hắn đã cười với tôi và bắt chuyện. Đó cũng là một cá tánh hơi khác tôi vì tôi thuộc loại đàn ông nhậy cảm và hơi rụt rè, ít khi cởi mở trong xã giao. Hắn cho biết mới trở lại vùng biển này sau khi phải tạm về thành phố vài ngày để giải quyết một công việc riêng. Tôi biết hắn thuộc loại đàn ông cũng thích gái đẹp như tôi vì hắn không bao giờ quên nhìn những bóng hồng thỉnh thoảng vẫn lướt ngang. 


- Anh đi cùng với vợ con chứ? 


- Tôi đi với vợ thôi vì chưa có con. Còn anh ? 


-Tôi thì nghỉ hè với vợ sắp cưới của tôi. Nàng sắp xuống rồi.


Gã vừa nói xong thì cửa thang máy mở ra và nàng xuất hiện. Tim tôi thắt lại, người đẹp tóc vàng trong chiếc áo lụa mỏng manh dài ngang đầu gối đang tiến về phía chúng tôi. Nàng cười với hắn trước khi ra dấu chào tôi, nụ cười làm khuôn mặt kiều diễm của nàng tươi tắn thêm. Gã uống thêm một ngụm rượu, hẹn với tôi sẽ gặp lại rồi trả tiền và sánh đôi với nàng bước đi. Họ sẽ đi phố trước khi ra biển , gã đã cho tôi biết như thế khi tôi hỏi gã có ra biển ngay không. Gã đã xưng tên là Erico sau khi hỏi tên tôi. Tôi chầm chậm băng ngang đường để đi xuống biển, lòng chưa hết bàng hoàng. Thì ra họ cùng ỏ chung khách sạn với tôi mà tôi chưa hề gặp. Chúng tôi chỉ mới ra đây vài ngày mà tánh vợ tôi thì tà tà nên chúng tôi hay ra khỏi phòng trễ và về trễ, tôi chưa bao giờ chạm trán nàng trên lối đi của khách sạn hay trong phòng ăn, có lẽ nàng ăn ở ngoài cũng nên. Họ qủa là một cặp đẹp đôi về hình thức và tính cách vì tôi cảm thấy nàng có vẻ rất tự nhiên chứ không dịu dàng, lãng mạn như vợ tôi. Hình như vợ chồng tôi cũng có chung một tính cách như họ vậy.


Tôi chán nản nằm dài trên cái khăn tôi trải hơi xa biển, dưới cái dù mà tôi vừa dựng lên. Tôi đeo kính râm và lơ đãng đọc tờ báo mua hồi sáng. Nắng chói chang và bãi biển la liệt những người cũng đang nằm phơi nắng, những thân hình đàn ông đàn bà nhễ nhại dầu để bắt nắng, đẹp có, xấu có nhưng tôi đã dồn hết tâm trí vào nàng nên không còn cảm hứng để nhìn một ai khác. Tiếng con nít la hét và đùa giỡn, tiếng sóng, tiếng người nói chuyện lào xào, tiếng những người bán hàng rong mời chào tạo nên cái không khí vui tươi, sống động. Gió biển tạt hơi nóng vào tôi. Biển trong xanh và ít sóng hơn sáng nay.
Tôi bước xuống biển, vốc nước xoa nhẹ lên người cho quen với cái lạnh rồi lao vào nước bơi một mạch ra xa. Vị mặn của biển thấm vào môi tôi, tôi cảm thấy đầu óc dễ chịu hơn và mơ màng tưởng tượng như nàng đang bơi cạnh tôi, cười với tôi...Vẫy vùng với biển cả khoảng nửa tiếng tôi trở lại bờ. Vợ tôi vẫn chưa ra nhưng tôi đã thấy Erico và nàng ở một góc bờ khá xa chỗ tôi. Nàng nằm phơi nắng còn gã ta đang ̣đứng nhìn ra biển. Tôi lau người , kéo khăn ra ngoài nắng nằm phơi cho mau khô, đôi mắt dưới cặp kính râm thỉnh thoảng lại ngó trộm nàng. 


- Anh đã tắm biển rồi à ? 


Tiếng vợ tôi vang lên sau lưng làm tôi giật mình. Tôi nhỏm dậy trải khăn cho nàng. Trong bộ áo tắm một mảnh mầu vàng tươi trông nàng xinh đẹp như một thiếu nữ dù nàng đã ba mươi tuổi rồi. Mái tóc nâu mịn màng óng ả buông dài trên tấm lưng thon tạo cho nàng một dáng dấp thùy mị, dịu dàng. Đôi mắt to màu xám nhạt và trong suốt như biểu lộ một tâm hồn ngây thơ, trong trắng. Nàng không cao lớn, chỉ nhỏ nhắn và đều đặn, trông xinh xắn như một con búp bê. Nhiều ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân uyển chuyển của nàng. Tôi biết vợ của mình đẹp nhưng điều đó không ngăn cản tôi chiêm ngưỡng những bông hoa khác, và bây giờ bông hoa đang rực rỡ trong nắng hè là tình nhân của Erico đã gợi cho tôi biết bao nhiêu là khao khát. Nàng ngồi xuống bên tôi, bỏ tấm khăn voan mỏng tanh che hờ trên thân hình xuống rồi nhờ tôi bôi kem bảo vệ da cho nàng. Nàng rất thích bơi nên ít khi ở lâu trên bờ biển mà thường xuống nước ngay. Sau khi ngồi nán lại với tôi mười phút, nàng đi xuống biển và ngừng lại khi nước ngập đến đầu gối. Nước biển lạnh nên nàng cũng phải tìm cách thích hợp với nhiệt độ trước khi ngâm mình xuống. Tôi chợt nhìn về hướng Erico đang đứng và thấy gã đang nhìn vợ tôi một cách đầy ngưỡng mộ.

* * *

Mấy ngày nay tôi và Erico vẫn hay gặp nhau, khi thì ở quầy rượu của khách sạn, khi thì tại bãi biển. Hắn nói chuyện rất có duyên và hình như muốn làm thân với tôi. Tánh tôi hơi rụt rè nhưng tôi rất dễ bị hấp dẫn bởi người khác, nhất là một người có cá tính mạnh như Erico. Sau bữa trưa, khi hai người đàn bà của chúng tôi còn nghỉ ngơi trong phòng, tôi và hắn, chỉ nghỉ lưng khoảng hai mươi phút, vẫn hẹn nhau ra quán nước ở ven biển để tán gẫu. Tôi đã biết là Erico không ở cùng khách sạn với nàng, tức là với chúng tôi vì hắn mướn một villa khá gần bãi biển.

 Hắn thật ra mới quen nàng hai tuần trước khi chúng tôi ra đây. Vì một công việc đột xuất, hắn phải trở về thành phố để giải quyết và bây giờ thì quay lại để tiếp tục những ngày hè bên nàng. Hắn chưa rõ về nàng lắm nhưng mê sắc đẹp của nàng nên muốn kéo dài mối quan hệ. Tôi đã có thể hình dung về Erico qua những buổi chuyện trò. Hắn là một trong những người may mắn trên cõi đời này. Được thừa hưởng gia tài của dòng họ, là một doanh nhân khá thành công khi tuổi còn trẻ, lại có cả dáng dấp và khuôn mặt thật hoàn mỹ. Hắn có một cuộc sống tình cảm khá bê tha với rất nhiều mối tình đã đi qua. Mà thật ra thì đàn bà hay bị sức hấp dẫn của hắn thu hút và hay tìm đến với hắn chứ hắn cũng ít khi cần tán tỉnh. Nàng cũng là một người trong số đó.

Hắn có một quan niệm sống rất phóng túng, luôn tìm cách hưởng thụ những gì mà cuộc sống có thể đưa đến cho hắn, theo ý muốn của hắn chứ chưa bao giờ muốn trói mình vào hôn nhân. Hắn đã giới thiệu nàng là vợ sắp cưới là chỉ vì muốn tỏ ra đứng đắn với một người sơ giao là tôi thôi, chứ hắn chưa chắc đã có tình cảm nghiêm túc với nàng, nhất là tôi luôn bắt gặp hắn hay nhìn vợ tôi ngoài bãi biển. Gần hắn tôi trở thành một gã nhà quê vì tôi có một cuộc sống rất bình thường. Ra trường, có một công việc ổn định và đồng lương tương đối cao tôi đã lấy Sonia, một cô hàng xóm xinh đẹp, dịu hiền. Nàng làm thư ký cho một công sở. Cuộc hôn nhân êm ả đã trôi đi nhiều năm nhưng chúng tôi chưa có con. Như tất cả những người đàn ông bình thường, tôi cũng thích nhìn ngắm vẻ đẹp của những người phụ nữ mà tôi vẫn gặp trên đường đời, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy choáng váng và say mê nàng, một người đầy vẻ quyến rũ và có một phong thái tự tin như Erico vậy. 

Thỉnh thoảng tôi vẫn có dịp nói chuyện với nàng vài câu khi tình cờ gặp nàng dạo phố́ cùng Erico. Bốn người chúng tôi chưa bao giờ đi chơi chung với nhau. Đó là một điều mà vô tình tôi và Erico cùng muốn như thế. Vả lại hình như vợ tôi cũng không hợp với tính cách của nàng. Lúc sau này thỉnh thoảng vợ tôi cũng nhìn thấy nàng nhưng không có vẻ gì là muốn làm thân. Gần gũi và chuyện trò với Erico tự nhiên quan niệm sống của tôi như lung lay. Tôi cảm thấy mình đã quá ngốc nghếch khi bỏ lỡ những năm tháng thanh xuân trong một dòng đời buồn tẻ, một cuộc sống đơn điệu, sáng cắp ô đi tối cắp ô về, ngoài gia đình và vài người bạn cũng sống như tôi, tôi không hưởng thụ được những góc cạnh sống động của cuộc đời. Erico đã hứa hẹn là khi từ biển trở lại Torino, hắn sẽ đưa tôi vào cái thế giới của hắn, một cái thế giới hoàn toàn xa lạ với tôi. Hắn có dụng ý gì khi muốn tiếp tục gặp gỡ tôi, tôi cũng hơi lờ mờ cảm nhận ra nhưng tôi vẫn muốn làm thân với hắn vì có như thế tôi mới có thể gặp lại nàng. Thật là tình cờ mà ba chúng tôi lại cùng sống ở Torino.

* * *

Sonia bị cảm nắng nên ở trong phòng không ra biển. Tôi cũng nán lại với nàng để chuyện trò cho nàng đỡ buồn rồi mới rời phòng hơi trễ để ra biển. Hôm nay sóng lặng, biển trong xanh và vẫn đầy người như thường lệ nhưng không thấy bóng nàng và Erico. Tôi cảm thấy buồn nên không tắm biển mà lấy xe chạy vòng vòng ngắm cảnh. Tôi lái xe ngang cái villa mà Erico đã thuê với hy vọng sẽ thấy hắn và nàng. Cửa sổ mở rộng, cửa ra vào cũng chỉ khép hờ, trong sân có đậu một chiếc xe hơi. Tôi bèn ngừng xe lại ngoài lề đường rồi bấm chuông. Không có ai bước ra cả. Tôi bấm chuông thêm vài lần nữa nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Lấy làm lạ và vì thấy cửa cổng không có khóa tôi đẩy cổng bước vào nhà. Phòng khách vắng tanh nhưng trên cái bàn nhỏ kê trước bộ sa lông có hai tách cà phê còn chút cặn. Tôi gọi tên Erico nhưng không được trả lời. Tôi bèn bước vào phòng ngủ gần đó và suýt kêu rú lên, tay chân bủn rủn, nàng đang nằm sõng sượt trên giường, đôi mắt không hồn mở to, máu từ đầu vương vãi trên mái tóc vàng và trên tấm ra giường mầu trắng đã khô và thâm lại.Tôi đứng chết sững, những cảm giác thương tâm, đau đớn và hãi hùng cùng một lúc ùa đến. Ôi người đẹp của tôi, tại sao hắn lại nỡ giết nàng như vậy. Thật ra hắn có biết coi trọng tình cảm đâu. Hắn đã từng nói với tôi về việc trao đổi nàng và vợ tôi một đêm một cách bí mật, điều hắn vẫn thường làm trong cái nhóm của hắn, khi đọc được sự say mê của tôi dành cho nàng. Hắn tinh khôn như loài chồn cáo và đã không để tôi có thể nổi giận vì cái đề nghị thiếu đạo đức ấy. Giống như trong những áp phe mà hắn từng nhúng tay vào, hắn nói một cách hết sức tỉnh táo và có sức thuyết phục, bằng lòng hay không thì đối tác cứ suy nghĩ, không ai ép buộc cả. Với tôi, cái chuyện cầm được bàn tay của nàng đã là một sự ao ước, nay có thể chiếm hữu được nàng thì đúng là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp. Nhưng dù sao thì đó là một sự xúc phạm ghê gớm đối với vợ tôi, một người đàn bà đoan trang, thùy mị. Nếu như chuyện vỡ lở ra thì làm sao tôi còn có thể nhìn mặt Sonia . Nàng không phải là vợ của hắn, cùng lắm thì hắn bị ăn bạt tai rồi đường ai nấy đi, Còn Sonia là vợ của tôi, dù tôi có say mê nàng thì tôi vẫn không nghĩ đến chuyện bỏ vợ. Thế nhưng tôi cũng thật đốn mạt khi tôi nói với hắn là để tôi suy nghĩ. Nếu sỉ vả và chia tay với hắn thì tôi làm sao còn có cơ hội gặp lại nàng. Tôi thật sự cũng hơi sợ một cái tôi lạ hoắc vẫn ẩn náu trong một chỗ tối trong con người của tôi. 


Căn phòng có người chết lạnh và rờn rợn mùi tử khí. Tôi đứng lặng nhìn nàng thật lâu mà đầu óc tê cóng như bị đóng băng. Một lúc sau tôi mới lại gần để tay vào mũi nàng với hy vọng là nàng còn thở. Không, nàng thật sự đã chết rồi. Tay tôi đã chạm vào một làn da lạnh ngắt. Một điểm sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi. Nếu như có ai nhìn thấy tôi trong tình trạng này chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi là thủ phạm! Tôi phải mau chóng rời khỏi đây thôi! Những giọt nước mắt thương tiếc ứa ra, tôi vuốt nhẹ mái tóc nàng, nhìn thêm một lần nữa khuôn mặt xanh nhợt và bất động rồi lùi ra khỏi phòng. Khác với lúc bước chân vào, tôi rón rén ra khỏi nhà, mắt nhìn quanh quất. Thật may khu này dành cho khách du lịch và giờ này thiên hạ đang ở ngoài biển nên ngoài đường vắng tanh, lâu lâu mới có một chiếc xe hơi chạy ngang, những hàng cây rậm rạp che kín những căn nhà nằm trong những khu vườn. Vào được cái xe của mình tôi vội lái đi. Tim tôi đập mạnh, chỉ sợ có ai quen mặt vô tình thấy tôi thì thật là rắc rối. 


Về đến khu khách sạn, tôi đậu xe ở một chỗ trống rồi đi bộ ra quán nước quen thuộc. Tôi muốn trấn tĩnh lại tâm hồn trước khi về phòng vì sợ vợ tôi sẽ nhận ra vẻ khác thường của tôi. Một cô bồi bàn đến gần niềm nở hỏi tôi uống gì, tôi gọi một ly bia. Cô ta vui vẻ hỏi thăm người bạn của tôi đâu sao không cùng đi. Tôi trả lời là hôm nay không gặp hắn và cảm thấy bực tức. Thế đấy, đàn bà con gái ai gặp hắn đều để ý. Giờ này không hiểu Erico đã trốn ở đâu? Tôi chạnh lòng khi nghĩ đến cảnh nàng nằm chết một mình. Tôi thầm mắng nhiếc mình đã quá hèn nhát và vì không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm, sau khi uống xong ly bia lạnh tôi trả tiền rồi đi mua một cái thẻ điện thoại để báo tin cho cảnh sát về nơi chốn xẩy ra án mạng.. Tôi sẽ bịt mũi lại cho giọng khác đi để họ không biết tôi là ai.

* * *

Tôi bị mời lên ty cảnh sát vì Erico đã khai tên tôi ra khi bị hỏi là ngoài hắn thì còn ai quen biết nàng. Vợ tôi giật mình với cái tin nàng chết tại villa Erico mướn và tôi bị dính líu vào. Nàng một hai đòi đi theo tôi đến đó. Cả khách sạn cũng xôn xao về cái chết bất ngờ của người đàn bà đẹp. Cảnh sát đã lấy địa chỉ nhà của nàng khai tại khách sạn và gọi về phòng hành chánh nơi nàng ở để hỏi về gia cảnh của nàng. Thật bất ngờ, nàng đã có chồng và chồng nàng hiện đang vắng nhà. Lục trong ví của nàng họ tìm ra được số điện thoại cầm tay của chồng nàng và báo tin. Ông ta sẽ từ Roma, nơi đang đi công tác ra biển để nhận xác vợ. Vợ tôi ngồi ngoài hành lang chờ trong khi tôi bước vào phòng thẩm vấn. 


Erico đang ngồi đấy, mặt mũi lạnh lùng, thản nhiên, không có thái độ niềm nở như mọi khi. Tôi cũng giận run và muốn gào lên hỏi tại sao hắn lại giết nàng. Viên trung úy cảnh sát rít một hơi xì gà, thở khói bay lên cao rồi mời tôi ngồi trong khi ánh mắt nhìn tôi đầy soi mói. Ông ta hỏi tỉ mỉ do đâu tôi quen biết nàng và về những gì tôi đã làm sáng nay. Tôi khai tất cả sự việc nhưng không nói là tôi đã bước chân vào villa Erico thuê. Thật đáng tiếc là tôi đã chỉ lái xe đi vòng vòng ngắm biển chứ không ghé vào một chỗ nào nên không ai có thể làm chứng cho tôi. Tôi đã rời khỏi khách san hơi trễ, trễ hơn khoảng thời gian nàng bị giết nhưng cô gái giữ quầy lúc đó đang bận tiếp khách không nhìn thấy tôi. Lúc tôi đi lấy xe hơi cũng vậy, sân đậu xe hơi vắng tanh. Và nằm trên cái lộ trình ấy ác thay lại là khu nhà villa mà Erico tạm trú. Erico hài lòng ra mặt và làm ra vẻ như tin là tôi đã giết chết người yêu của hắn. Có lẽ trước khi tôi đến đây hắn cũng đã gieo vào đầu óc điều tra viên cái ấn tượng là tôi say mê và thèm khát nàng đến độ có thể định cưỡng hiếp nàng khiến nàng đã chống cự, bị ngã và bị đập mạnh đầu vào thành giường bằng sắt vỡ sọ chết. Khi viên trung úy cảnh sát kể về một người nặc danh đã gọi điện thoại để báo tin về cái chết của nàng, ông ta nhìn tôi hơi lâu như để xem phản ứng của tôi, tôi cảm thấy run nhưng cố làm ra vẻ bình thường Vợ tôi cũng được mời vào để xác định thời gian tôi rời khách sạn, nhưng nàng cũng không biết vì lúc đó không xem đồng hồ. Erico chẳng hề nhìn vợ tôi suốt thời gian nàng trả lời những câu hỏi của viên trung úy cảnh sát, nàng thì thỉnh thoảng vẫn nhìn hắn ta như tò mò về một tên giết người. Nhưng dù sao thì Erico cũng bị nghi ngờ nhiều hơn tôi vì hắn cũng không chứng minh được là hắn đã rời khỏi nhà khi nàng còn sống, vì một cái hẹn đột xuất về công việc làm ăn. Hắn bị tạm giữ trong khi chúng tôi có thể ra về với lời dặn dò là không được rời khỏi vùng vì có thể họ sẽ còn cần hỏi thêm một vài điều. Tôi nắm tay vợ tôi , chào viên trung úy cảnh sát rồi quay đi, không nhìn hắn. Nét mặt vợ tôi đầy vẻ chán nản nhưng nàng không nói một tiếng.

* * *

Ngày hôm sau báo chí đã đăng tin và hình ảnh về cái chết của nàng. Hình của Erico và chồng nàng, một người đàn ông Việt Nam khá già nhưng giàu có, sang trọng cũng được kèm theo. Nàng bị mô tả như một người đàn bà phóng đãng, chuyên lừa dối chồng. Nàng đã đi nghỉ hè trước vì người chồng bận làm việc, phải ra sau. Ngoài Erico, người chồng tội nghiệp cũng bị nghi ngờ là đã ngầm theo dõi và giết vợ vì ghen tuông. Người phóng viên đã phanh phui và thêu dệt những chuyện đời tư của vợ chồng nàng và Erico cho bạn đọc mua vui. May quá, họ không biết gì về tôi, một người cũng dính líu đến nàng. 


Hai ngày trước đây tôi đã đi hộp đêm với họ. Vợ tôi vì không thích cái không khí phù phiếm ấy nên không tham dự, nhưng nàng rất chiều ý tôi nên bảo tôi cứ đi với họ, còn nàng thì muốn ra quán internet để chat với bạn bè . Tại hộp đêm, tôi đã vô cùng sung sướng vì được gần gũi chuyện trò và nhẩy với nàng. Mặc bộ váy lụa dài mầu trắng mềm mại, mái tóc vàng óng ả, mầu da rám nắng hồng hào, trông nàng thật diễm lệ. Hàm răng trắng bóng của nàng ngời lên trong ánh đèn mờ ảo khi nàng cười với hắn, với tôi làm rạng rỡ thêm vẻ trẻ trung , tươi mát . Tôi thật sự bị mất hồn vì nàng. Hắn thì không vì hắn được nhiều người đẹp khác vây quanh và tấn công hắn. Mới đầu hắn còn e dè nàng , sau hắn hoàn toàn hòa nhập vào sự mời mọc của các cô gái trẻ, nhẩy nhót điên cuồng...Nàng dùng tôi để trả đũa hắn, cứ ôm siết lấy tôi để vật vờ theo tiếng nhạc sau khi đã uống hai ly rượu. Tôi hiểu vậy nhưng vẫn cảm thấy đê mê trong vòng tay bạch tuộc ấy. Sự tức giận của nàng cuối cùng bùng nổ khi một cô gái bạo dạn vít đầu Erico xuống và hôn đắm đuối. Hắn bị che nên không thấy được lửa giận bùng lên trong đôi mắt Amanda, nàng lẳng lặng kéo tay tôi rời hộp đêm và yêu cầu tôi chở nàng đi vòng vòng biển. Tôi áy náy lắm nhưng riu ríu đi theo nàng ra lấy xe hơi, không kịp nói một câu với Erico.


Ngồi trong xe, nước mắt nàng rơi xuống như mưa. Tôi nhẹ nhàng đưa khăn cho nàng chậm nước mắt và vừa lái xe vừa dùng những lời thật êm dịu để an ủi nàng. Dù sao thì tôi cũng không phải là thằng dở hoàn toàn, tôi cũng có tài ăn nói. Dần dần nàng bắt đầu nguôi ngoai và nhìn tôi trìu mến hơn. Bỗng nhiên nàng ôm nhẹ lấy vai tôi và yêu cầu tôi đưa nàng về khách sạn. Tôi hơi tiếc cái không khí lãng mạn đang bắt đầu với trăng sao lấp lánh trên trời, với tiếng sóng biển rì rào vọng vào xe hơi đang hạ thấp cửa kính và chạy chậm nhưng tôi cũng chiều ý nàng. Nàng vào khách sạn trước và lấy chìa khóa. Tôi vào sau, cô gái giữ quầy đang mải mê điện thoại không để ý đến tôi. Tôi bước vội vào thang máy cùng nàng mà không hỏi chìa khóa vì biết vợ tôi đang ở trong phòng, Sonia không có tánh la cà ngoài đường lâu khi không có tôi. Amanda ở tầng hai, tôi ở tầng ba nhưng nàng kéo tay tôi cùng rời thang máy khi lên đến nơi. Hành lang vắng tanh, tôi hồi hộp bước theo nàng. Đến trước cửa phòng nàng mở cửa rồi nắm tay tôi kéo vào, nói một cách ngọt ngào: “Anh vào với em một lát nhé.”

* * *

Khi Erico thoát khỏi sự níu kéo của cô gái lạ trở về chỗ ngồi thì Amanda và Mario lại biến đâu mất . Hắn ngó dáo dác mà không tìm ra tung tích họ. Khi ra chỗ đậu xe, không còn thấy xe hơi của Mario hắn mới biết chắc chắn là họ đã bỏ đi rồi. Hắn không nén được câu chửi thề. Hắn biết nàng giận hắn nhưng không nghĩ là nàng lại có thái độ như thế. Mà cái gã Mario cũng thật là đểu, gã phải ngăn cản nàng giúp hắn mới phải chứ? Erico hậm hực trở vào trả tiền rồi lái xe một vòng đi kiếm họ nhưng không thấy. “Bỏ sừ rồi, Mario đưa nàng đi đâu vậy? “. Hắn bèn lái xe đến khách sạn của nàng và nhờ cô trực quầy gọi dùm nàng. Nàng trả lời không muốn tiếp khách vì sắp đi ngủ. Hắn nhờ gọi cho Mario thì vợ Mario nói là chồng chưa về. Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, hắn hiểu chuyện gì đã xẩy ra vì trước khi vào khách sạn hắn đã thấy xe của Mario đậu đằng trước cửa. 

Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu óc Erico. Hắn nhờ cô gái nhắn Sonia xuống vì ông Erico có chuyện cần nói với nàng. Chỉ cần Sonia xuống thôi là hắn biết sẽ phải làm sao để đưa nàng đến nơi hắn muốn.Vả lại Sonia có vẻ thích hắn, những khi cùng vùng vẫy với sóng biển, mắt hai người vẫn chạm nhau và Erico đọc được trong đôi mắt xám nhạt, trong suốt ấy sự xao động. Sonia đồng ý và hắn ra chiếc ghế dài gần đó chờ đợi. Trong đầu óc hắn đã sắp xếp ý tưởng là sẽ đưa Sonia ra biển, ở một nơi không có bóng người mà chỉ có trăng vàng bàng bạc trên những hàng thông xanh thẫm trong bóng đêm, rất hữu tình, nơi mà lúc mới quen Amanda hắn vẫn cùng nàng tình tự. Khi nàng xuống thấy hắn chỉ một mình, không có Mario cùng Amanda chắc chắn là nàng sẽ hiểu tất cả, nhất là khi thấy chiếc xe hơi của chồng nàng đã được đậu trước cửa khách sạn. Khi người đàn bà đẹp bị tổn thương thì sẽ có những phản ứng rất thuận lợi cho hắn, giống như Amanda vậy!

* * *

Sonia chỉ ăn chút súp cho bữa tối rồi về phòng. Nàng vẫn còn mệt mỏi vì bị cảm nắng. Nàng khuyên tôi đi dạo cho khuây khỏa. Tôi vặn truyền hình rồi cùng xem với nàng cho đến khi mắt nàng bắt đầu lim dim mới rời khỏi phòng. Lòng buồn tênh, tôi đi xuống mé biển. Hôm nay có rất nhiều sao lấp lánh trên khung mây đen sẫm; mặt trăng thì tròn đầy nằm lơ lửng trên nền trời, chiếu ánh vàng xuống mặt biển cuồn cuộn sóng, trên bãi cát mịn. Tôi thẫn thờ nhìn về hướng Amanda vẫn nằm phơi nắng, lòng nhói buốt. Tất cả dường như là một giấc mơ - sự choáng váng trong giây phút đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ và khuôn mặt kiều diễm của nàng, lúc đê mê trong vòng tay nàng, những giọt nước mắt của nàng đêm nào...chỉ mới đây thôi mà đã vụt xa như dĩ vãng. Bây giờ nàng đang nằm trong phòng lạnh, một mình, tôi không thể làm gì được cho nàng cả. Những giọt nước mắt chợt ứa ra. Tôi như hình dung được cuộc đời của nàng, một cuộc đời không hạnh phúc, nếu không nàng đã không đến với hắn và bị chết bởi tay hắn. Đêm ấy, ngà ngà say vì uống khá nhiều rượu nàng đã lao vào tôi như con thiêu thân. Nàng quả thật là một người đàn bà tuyệt vời, đưa tôi bay bổng trên chín từng mây rồi lại chìm sâu xuống biển, những đợt sóng cứ nhấp nhô và tôi như mê thiếp trong những rung động tột cùng...Khi chúng tôi rời nhau ra thì đã quá khuya, nàng nằm duỗi dài và nhắm nghiền mắt như đang đi vào giấc ngủ. Tôi âu yếm hôn nhẹ lên môi nàng rồi mò mẫm bước vào phòng tắm... 


Sonia ra mở cửa cho tôi với vẻ mặt không vui và nói Erico có đến tìm nàng và tôi. Tôi giật mình vội kể cho Sonia nghe về sự việc họ giận nhau và tôi đã đưa nàng về khách sạn, sau đó vì còn sớm tôi đi bộ dạo chơi ngoài phố rồi đi ngắm biển đêm. Vợ tôi cũng chẳng cật vấn gì thêm, quay vào giường. Tôi thay đồ ngủ rồi vào nằm cạnh nàng. Một lúc sau tôi đã ngủ say như chết...


Ngày hôm sau tôi không gặp cả hai ngoài bãi biển, nhưng buổi tối khi chúng tôi đi xuống phòng ăn thì gặp Erico và nàng đang cùng bước ra ngoài cửa.Có lẽ họ đã làm hòa và hắn đến đón nàng đi ăn. Hắn vẫn chào hỏi bình thường nhưng tôi cảm thấy một vẻ gì lạnh lẽo trong thái độ của hắn, nàng thì nhìn tôi đầy ý nghĩa. Sonia cũng ra dấu chào rồi kéo tôi đi, nàng bỗng hắt hơi và chẩy nước mũi nên vội lấy khăn giấy ra để lau. Tôi cảm thấy ghen tức với Erico. Hắn quả là không xứng đáng để được Amanda yêu một chút nào. Tiếc là tôi đã có vợ nên tôi không thể làm gì để gỡ nàng ra khỏi vòng tay của hắn. Suốt bữa ăn tôi cứ trầm ngâm và lo ra. Hình như vợ tôi cũng có điều gì nghĩ ngợi nên nàng cũng ít hỏi chuyện tôi. Hôm nay đầu bếp nấu nhiều món ngon nhưng tôi không cảm thấy mùi vị gì cả, đầu óc tôi cứ tràn đầy hình bóng của nàng. Tôi đâu ngờ ngày kế tiếp nàng bị giết và tôi mất nàng vĩnh viễn...


Tiếng sóng rì rầm như lời than khóc. Tôi nhìn hút ra khơi và như thấy bóng nàng trong bộ váy trắng đang lướt đi trên mặt biển. Tôi bước dọc theo biển , gió thổi mạnh làm tung những hạt cát bay vào mắt tôi, tôi lấy tay dụi, nước mắt lại ứa ra.

* * *

Erico đã được thả ra trước khi liên lạc được với luật sư của hắn cũng đang đi nghỉ hè để làm giấy tờ cho hắn được tại ngoại hầu tra. Xác Amanda đã được xét nghiệm và trong những móng tay của nàng, nơi dính lại ít da và chút máu của thủ phạm sau khi thử DNA cho thấy không phải Erico đã giết nàng . Theo sự suy đoán của cảnh sát thì có một kẻ nào đó đã định cưỡng bức nàng, nàng chống cự, cào mạnh vào mặt gã làm gã ta đau đớn xô mạnh nàng ra và đã làm nàng bị đập đầu vào thanh đầu giường bằng sắt vỡ sọ chết ngay khi tuột xuống giường. Cái nhẫn kim cương trên tay nàng và tiền bạc trong ví của nàng đã biến mất cho thấy đó là một tên trộm. Thủ phạm chưa tìm ra nhưng tôi và Erico đều đã ở ngoài tầm điều tra của cảnh sát.


 Báo chí đã đưa ra nhiều giả thuyết về hung thủ. Người đó có thể là một tên trộm nhưng làm bậy vì nhìn thấy nàng quá khêu gợi trong chiếc áo ngủ mỏng manh. Người đó có thể là một người thuê nhà gần khu ấy hoặc từng nhìn thấy nàng trong hộp đêm, trên bãi biển, si mê sắc đẹp của nàng, vẫn theo rình rập và lẻn vào villa khi Erico rời khỏi nhà. Người chồng dù không có mặt ở biển nhưng vẫn bị tình nghi là có thể đã thuê ai đó giết nàng và dàn cảnh như một vụ trộm để lấy lại tự do, vì sau khi tìm hiểu tại địa phương thì cảnh sát biết ông ta đã nộp đơn ly thân từ lâu để thoát khỏi một cô vợ trẻ đẹp và lăng nhăng để lấy một người đàn bà Việt Nam, một người mà ông ta đã gặp trong một lần trở về thăm quê hương, nhưng nàng cứ làm khó dễ vì quyền lợi nêṇ việc ly dị vẫn kéo dài.

 Bao giờ cũng vậy, khi xẩy ra một vụ án mạng mà chưa tìm ra thủ phạm thì người thân vẫn luôn bị tình nghi trước nhất! Với thời gian sẽ tìm ra được hung thủ thôi! Điều ấy có quan trọng gì với tôi vì sẽ không khiến cho nàng sống lại. Erico không còn hứng thú gì để ở lại đây nên rời biển dù thời hạn thuê nhà villa vẫn còn. Đúng là làm sao người ta còn có thể ở trong cái nhà mà người tình đã nằm chết trên chính cái giường đó. Nhưng dù sao thì sự nghi kỵ giữa chúng tôi cũng đã hết và hắn có đến chào tôi và để lại địa chỉ để khi chúng tôi về đến Torino sẽ liên lạc với hắn. Chúng tôi thì cũng chỉ còn hơn một tuần ở biển. 

Và rồi hung thủ đã bị lộ diện nhanh hơn sự chờ đợi của tôi. Một người con gái với bộ mặt có những vết cào rất sâu và sưng tấy vì nhiễm trùng đã lọt vào tầm điều tra của cảnh sát. Cô ta làm việc ở quán bar mà Erico hay lui tới. Sau khi Amanda chết cô ta đã không đi làm với cái cớ bị bệnh. Khi bị thẩm vấn ráo riết cô ta đã để lộ những sơ hở và cuối cùng đã khai ra tất cả. Thì ra cô ta là một trong những người tình của Erico. Buổi sáng hôm ấy cô ta đã đến tìm hắn ta và gặp Amanda ở đó. Sự ghen tuông giữa hai người đàn bà đã biến thành một cuộc xô xát. Amanda đã rào rách cả mặt đối phương làm cô ta nổi điên lên và đuổi theo khi nàng chạy vào phòng ngủ. Ở đó sự dằng co lại xẩy ra và cô ta đã lỡ tay làm Amanda chết khi xô mạnh nàng ngã xuống và đập đầu vào thành giường bằng sắt. Sau đó cô ta đã lấy nữ trang và tiền bạc trong ví của nàng để đánh lạc hướng nghi ngờ…


Dòng đời vẫn trôi đi trong nhịp điệu hối hả của thành phố biển, nơi người ta đến để nghỉ ngơi và giải trí. Chỉ có tâm hồn tôi là héo hắt và tôi tiếp tục ngày hè như một kẻ mộng du. Ôi, nàng của tôi, em đã lìa thế giới này quá sớm nhưng đủ để bước chân vào cuộc đời tôi và sẽ mãi là một ám ảnh khôn nguôi...


Thanh Ngọc
( 2006 )


Phôi Phai



Thời gian như bóng mây qua dần
mờ phai mái tóc xanh
cằn khô trái tim
Tạo vật sau bốn mùa thay đổi
vẫn trở lại dáng xưa
nhưng người năm nào
không còn như trước nữa …

Thanh Ngọc

Năm tháng tựa vó ngựa qua song
nhạt mầu hoa năm cũ
héo úa cuộc tình
Dư âm của ngày nào vẫn thế
trầm bổng theo áng mây
nhớ bóng ai đó
bỏ dở cuộc chơi đây …

Hướng Thiện

Thời gian như bóng chim qua mau
Trăng tàn sầu lẻ bóng
Tiếc nuối tình đầu
Kỷ niệm khơi dài theo năm tháng
Nhớ mãi không nguôi
Người xưa đã xa
Không còn gặp lại nữa …

Bích Vân

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Em Đi Trong Chiều




Em đi qua cầu
Có gió bay theo
Thổi bùng khăn tang
Trắng giữa khung chiều
Em đi qua cầu
Có lá xôn xao
Một giòng sông sâu
Chở hồn thương đau
Em đi qua cầu
Chở chiều trên vai
Ngậm buồn trên môi
Trái tim đã hoài
Một người nằm xuống
Một người nơi đây
Em đi qua cầu
Một hồn mây bay
Em đi trong chiều
Một đời khôn nguôi
Một đời riêng ai mong ai
Em đi qua cầu
Tiếng súng vang theo
Làng mạc quê hương
Có dáng buồn rầu
Em đi qua cầu
Có gió hiu hiu
Thổi lòng em xa
Đến mãi nơi nào...
Trịnh Công Sơn