Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Hoa Rau Đắng



HOA RAU ĐẮNG
(Thân tặng NS.Thanh Ngọc)

Cuối góc bể dâu gục đầu hoa tuyết trắng
Suối nhạc quê hương Thanh Ngọc ru đời
Đá nhỏ lệ đất nở hoa rau đắng
Gió xuân buồn nhóm lửa dấu son môi

Thuyền không bến đêm thu trăng ngơ ngẩn
Người xa người rêu cưới dấu chân chim
Rừng nín thở cây hết hồn lận đận
Dẫu tình buồn xin máu đừng bỏ tim !

Người hút gió tôi ăn buồn trôi nổi
Trời không mây đất Mẹ khóc bồng con
Cười hay khóc xin đừng cho gian dối
Gửi thơm nhau hương áo lụa Sài Gòn...

Người vui khóc tôi buồn cười trốn học
Cây nghìn năm khô bỗng nở hoa tình
Trăng ăn mật sau đình thề trước miễu
Ta còn không trong giọt nắng phù sinh

Người phù sa tình ca thơm hương lúa
Tôi biển sầu dã tràng hát ca dao
Cát trôi nổi dật dờ đau răng sữa
Bụi ngu ngơ hờn giận bóng mai sau

Chưa hò hẹn đã hồn treo đỉnh núi
Bom đạn chôn áo cưới thật hoá hư
Chuồn chuồn nhỏ nắng mưa bay tức tưởi
Thấp hay cao đau cánh mỏng tương tư !

Ngày giận mưa đêm ghen trưa hờn nắng
Trông sao mờ chờ trăng lặn mộng du
Mắt biển sương mù bóng chim cánh ngắn
Buồn di cư nước đá chắn đường tu !

Tưởng mãi mãi hồn không trong xác trống
Chết chửa chôn nghìn kiếp nhớ ơn đời
Cuối đường hầm đàn ai khơi nguồn sống
Cho thơ về hôn bóng hoa mưa môi...

Người trời xanh tôi đất đen kỳ ngộ
Gặp hay không mình cũng đã tri âm
Bờ lận đận bến đau thương rách khố
Ngọc đau buồn Thanh Ngọc lệ hồng ân !

Tình bến đợi nghĩa thuyền chờ môi mặn
Người chim quyên xuống đất khóc tha mồi
Tôi gốc thông cùng đường reo cay đắng
Cảm thông nhau gừng chấm muối...thương ơi!

Mặc cấm chợ mặc ngăn sông cách núi
Hồn trong hồn cùng vượt biển mồ côi
Ta đồng điệu đoạn trường sông hoà suối
Hương tình thơ hoà nhạc khóc thương đời...

MD.07/12/08 LuânTâm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.