Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Chiếc Bóng



Em là bóng mơ hồ trong hồn anh
Thật gần gũi nhưng cũng rất xa xăm
Tưởng đưa tay sẽ chạm vào chiếc bóng
Nhưng chỉ là hư ảo như hơi sương

Những ngày tháng vuột dần qua kẽ tay
Những rung động chai sạn với thời gian
Góc hồn nào ngân lên lời thơ nuối
Một thời xưa ăm ắp những mộng vàng

Cồn cát trắng trải dài xuôi theo nước
Hàng dừa nghiêng xanh ngát tuổi thanh xuân
Dấu chân em kề bên dấu chân anh
Chợt mất hút khi sóng dâng cuồn cuộn

Một nét cười dịu hiền và chịu đựng
Một thoáng nhìn đằm thắm chẳng nguôi quên
Bao con đường trải dưới gót chân anh
Như thác lũ cuốn nhanh vào nẻo lạ

Trong lao xao của dư âm một thủa
Em mãi là những bóng dáng vây quanh
Vẫn long lanh với muôn sắc muôn hình
Vẫn dịu ngọt trong tim anh đắm đuối

Bóng chập chờn những đêm sâu nhung nhớ
Bóng lượn lờ trong trăng tỏ đầu non
Cả cuộc đời mộng chiếc bóng yêu thương
Dù vẫn biết bóng chỉ là ảo tưởng...

Thanh Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.