Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Ta Chẳng Là Gì Của Nhau



Thơ: MD
Nhạc: MD & VVT
Hòa âm: Võ Vĩnh Thuận
Tiếng hát: Thanh Ngọc

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Vọng Giáng Sinh Xưa




Thơ: Thiều Minh
Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Vọng Giáng Sinh xưa
( Lời bài hát )

Nơi hang Belem xưa
Chúa đã sinh ra đời
Mang ánh sáng cho người
Nay Giáng Sinh lại về
Ngài lại đến với con
Soi sáng nỗi lòng con

Ngài là đấng tối cao
Ngự trị trong tâm hồn
Ôi! tình cha diệu vợi
Tỏa sáng ánh lung linh
Ngài đã chết cho con
Và toàn dân dưới thế
Mang đến bao yên lành
Ôi! Nhiệm mầu tình cha

Hosanna xa xôi
Cao qúi muôn ngàn đời
Mơ ước đến một ngày
Đêm Giáng sinh xứ người
Lòng thành ăn năn lỗi
Chúa tha tội cho con.

Vọng Giáng Sinh xưa
(Thơ)

Nơi hang Belem xưa
Chúa đã sinh ra đời
Mang ánh sáng cho người
Nay Giáng Sinh lại về
Ngài lại đến với con
Soi sáng nỗi lòng con

Chúa ơi con quì lạy
Ăn năn tội lỗi mình
Chúa đã tha tội con
Chúa ngự trị trong con
Ngài là đấng Tối Cao
Ôi! tình cha diệu vợi
Ngài tỏa sáng lung linh
Mang cho con an bình
Ôi ! tình Cha thắm thiết
Chúa đã chết cho con
Và mọi người dưới thế
Ôi! tình cha nhiệm mầu
Hosanna, Hosanna nơi cao quí ấy...

Thiều Minh

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Đêm Bệnh Viện




Thơ:Huỳnh Ngọc Nga
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc
Hòa âm: Thanh Ngọc & VVT
( để nhớ hơn một tuần ở bịnh viện Molinette)
Hành lang dài
Đèn khuya hiu hắt ngọn
Tiếng chuông reo cứu cấp
Tiếng người chạy vội vàng
Tiếng tim ta bấn rối
Ta bấn rối
Giữa chăn nệm nhà thương
Nghe nhịp bước thời gian
Nghe tâm thức trở mình
Nghe xót đời nhân thế
Đời nhân thế
Bon chen cùng cơm áo
Tranh chấp chữ lợi danh
Sân si câu thù hận
Ai nhớ lúc buông xuôi
Lúc buông xuôi
Khi xác thân cạn kiệt
Cho hỉ nộ ngừng quay
Để thấy đời hư ảo
Giữa bến tử bờ sanh
Đêm nhà thương
Nằm ôn ngày tháng cũ
Nằm nghĩ chuyện tương lai
Mai kia xuất viện trở về
Bớt tâm vọng động sân si với đời
Huỳnh Ngọc Nga

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Sau Ánh Đèn Màu




Thơ: Trần Minh Hòa
Hòa âm: Thanh Ngọc - VVT
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc

Ánh đèn màu đã tắt
Những giọt lệ rơi trên khóe mắt
Ngoài trời mưa rơi heo hắt

Tiếng nhạc buồn réo rắt theo tôi
Trọn một đời thương tiếc rối bời
Kiếp cầm ca nghèo thế em ơi

Mấy chục năm trời chơi vơi
Bươn chải với đời sân khấu
Lắm đắng cay lắm nhọc nhằn ai thấu
Thương cho người nghệ sĩ

Tấm màn nhung
Lùng bùng
Ðằng sau bao khuôn mặt
Héo hắt phấn son.

Kiếp con tằm nhả tơ
Kiếp con người chỉ có ước mơ
Nhạt nhòa sau tấm màn nhung sân khấu.

Thơ: Trần Minh Hòa

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Đông Tuyết




Thơ & Nhạc & Hát: Thanh Ngọc
Hòa âm: Nguyễn Tiến Dzũng

Em vẫn muốn bùng lên thành ngọn đuốc
Sưởi lòng anh trong những lúc cô đơn
Tuyết như sương che phủ lối đi quen
Che khuất những lá vàng chưa kịp úa

Công viên hôm qua ngập tràn cánh lá
Sắc hoe vàng nâu đỏ đẹp như mơ
Bước lang thang trong tĩnh lặng của thu
Nghe bóng lá rợp hồn em mơ mộng

Khoảnh khắc thu qua đi như chớp mắt
Khi tuyết rơi phủ trắng cả đời nhau
Hơi lạnh thấm sâu nỗi nhớ dâng cao
Dường trời đất cũng ngả nghiêng sầu muộn

Tuyết bay lửng lơ như ngàn cánh hạc
Trắng những cành khô hiu hắt trong chiều
Chút tình nồng có sưởi ấm hồn nhau

Trong rét mướt của những ngày đông giá ?

Thanh Ngọc

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Dừng Bước Hải Hồ


Thuyền neo trên bến bờ vắng lặng
Mộng hải hồ như áng mây bay
Mầu trời, mặt nước buồn ngây
Cánh buồm xếp gọn gió lay ơ thờ
Nẻo xưa tít tắp mịt mờ
Tình xưa lãng đãng trong mơ một đời
Thanh Ngọc

Như Dáng Xưa Hà Nội


Tiếng Dương Cầm



Nhạc: Văn Phụng
Đàn: Việt Anh
Tiếng hát: Thanh Ngọc

Nhớ hôm nào mùa xuân mới sang
Muôn bầy chim ca hót vang
Tung cánh nhẹ bay la đà
Bướm khoe màu trên muôn sắc hoa
Chập chờn tung bay thướt tha
Đùa giỡn trong tia nắng vàng
Nhớ đêm nào tình xuân ngất ngây
Mưa phùn rơi rơi ướt vai
Đi mãi tìm ai yêu đàn
Bước chân lạc nơi đây chốn nao
Trên lầu ai kia cất cao
Vang tiếng dương cầm thiết tha
Trầm trầm êm êm thánh thót
Nhịp nhàng khoan thai thắm thiết
Nhạc lòng đưa câu luyến tiếc
Người ơi còn nhớ
Chopin ngày xưa
vì ai dệt nên câu nhạc lâm ly
Cho đời say trong tiếng tơ
Cho tình dâng muôn ý thơ
Dù cõi lòng ai mong chờ
Tiếng dương cầm còn vang thiết tha
Riêng mình ta đây với ta
Chìm đắm trong một giấc mơ...
Văn Phụng

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Mưa Thu




Nhạc & Lời: Thanh Ngọc
Hòa âm: Đinh Lăng & Việt Anh
Trình bày: Thanh Ngọc

https://trinhnu.net/nhac/124367


Mưa bay lướt thướt
Dịu mát không gian
Em đi nhẹ nhàng
Dù vàng căng gió

Hồn vương thương nhớ
Từ thuở yêu anh
Đôi mắt long lanh
Sợi buồn giăng mắc

Từ anh xa vắng
Lặng lẽ một mình
Tưởng bóng nhớ hình
Tim như rạn vỡ

Mùa thu năm đó
Lá vẫn uá vàng
Xào xạc rơi êm
Vướng đôi chân nhỏ

Tay anh mạnh mẽ
Choàng nhẹ vai em
Bước ngang công viên
Mắt chìm trong mắt…

Mưa thu lất phất
Trên những hàng cây
Mây lãng đãng bay
Hồn đầy mơ mộng

Những ngày tháng đẹp
Sao vút qua nhanh
Một thời xuân xanh
Trôi theo cánh gió

Từ lần gặp cuối
Đã mấy mươi thu
Tình như giấc mơ
Tan như dáng khói

Mùa thu lại đến
Đã quên nhau rồi

Thanh Ngọc



Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Trao Duyên




Thiếu vắng chỉ một người
Vũ trụ thành hoang sơ
Gần nhau thì e ấp
Xa cách lại mong chờ

Em từ miền đất đỏ
Về trong bóng thùy dương
Buổi đầu còn bỡ ngỡ
Mà lòng nghe mến thương

Dù tình nồng đôi mắt
Bàng bạc trong ý thơ
Muốn nói còn e ngại
Nhìn nhau cười vu vơ

Em đem niềm vui đến
Tà áo trắng trinh nguyên
Ngập ngừng anh chờ đợi
Bàn tay ngà trao duyên

Trao duyên thơ
Trao duyên mơ
Tim êm ru
Bao duyên tơ ...

Sơn Hà




Hòa âm: Đinh Lăng & Việt Anh
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Mắt Lệ Cho Người Tình




Nhạc & Lời: Từ Công Phụng
Hòa âm: Trần Hải Bằng
Tiếng hát: Thanh Ngọc
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Ðời em đã khép .. đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn,
như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn,
lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ,
xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người xa vời
Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa,
như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.
Xin em hãy cho tôi tạ tình,
khi em đã đi qua khoảng đời tôi
Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
Và lệ em rớt trên môi nhạt
Ðôi mắt em rất buồn,
đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời.
Từ Công Phụng

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Nắng Xuân




Thơ: Nguyễn Chữ
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc
Hòa âm: Kevinnguyen & T-N

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Giọt Lệ Cho Ngàn Sau





Nhạc: Từ Công Phụng
Đàn: Việt Anh
Tiếng hát: Thanh Ngọc

Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người
người buồn cho mai sau,
cuộc tình ta tan mau
Thoáng như chiếc là vàng bay
mùa thu qua, mùa thu qua hững hờ
Nhìn nhau cho thêm đau,
nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên nụ cười mưa trên tình người
lệ nào em sẽ khóc ngàn sau

Với đôi tay theo thời gian tôi còn
một trời mây lang thang,
một mình tôi lang thang
Lá vẫn rơi bên thềm vắng
từng thu qua, từng thu qua võ vàng
Nhìn nhau cho thêm đau,
nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên cuộc đời mưa như nghẹn lời
lệ này em sẽ khóc ngàn sau ...

Một mai khi xa nhau
người cho tôi tạ lỗi
dù kiếp sống đã rêu phong rồi
Giọt nước mắt xót xa
nhỏ xuống trái tim khô
một đời tôi tê tái

Lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời
Một trời tôi thương đau,
một trời em mưa mau
Sống buông xuôi theo ngày tháng
từng thu qua vời trông theo đã mờ
Lệ rơi trên tim tôi,
lệ rơi trên đôi môi
Yêu nhau một thời xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi...

Từ Công Phụng

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Nửa Vòng Quay - New




Thơ: Mạc Phương Đình
Hòa âm: T-N
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Nửa Vòng Quay




Thơ: Mạc Phương Đình
Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

Những Lời Dối Gian




Nhạc & Lời & Hòa âm: Võ Vĩnh Thuận
Tiếng hát: Thanh Ngọc

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Chờ Mong



Nhà anh ở trên đồi
muà đông sương tuyết phủ
những hàng cây trơ xương
cô đơn trên lối nhỏ

Những sớm nắng mênh mông
những chiều buồn ảm đạm
mình anh, chỉ mình anh
trong không gian vắng lặng

Quen em thật tình cờ
tưởng chừng như giấc mơ
nỗi tương tư dằn vặt
cho hồn anh ngẩn ngơ

Em ngây thơ mắt biếc
hay độc ác kiêu sa
ơ thờ như không biết
mối tình anh thiết tha

Mơ một lần em đến
mắt đắm say tình nồng
để phòng anh trống vắng
sẽ bừng lên mùa xuân …

Thanh Ngọc

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2009

Yêu Em




Yêu em ta yêu em một đời
Tình nồng xanh ngát như biển khơi
Sóng lòng vang vọng cùng sóng biển
Gió ngân lời thương nhớ chơi vơi

Yêu em, ta mãi yêu em thôi
Mơ mộng theo điệu nói giọng cười
Những đêm trăng úa cùng biển lạnh
Nhìn núi nghiêng nghiêng dõi bóng người ...

Yêu em thầm lặng mà nổi sôi
Thơ, nhạc ẩn lời yêu đến ai
Kiếp này đã lỡ, không chung lối
Thầm gọi tên em trong mộng dài

Yêu em, mãi mãi vẫn yêu em
Kiếp nào ta sẽ được kề bên?
Ngày vắng đêm dài mơ tưởng bóng
Nụ hồng thắm mãi với thời gian...

Thanh Ngọc

Đen Như Bóng Tối


Bóng nắng xuyên qua tàn cây rậm lá tạo thành những vệt loang lổ trên mặt tôi. Tôi với cái kính râm đặt trên cái bàn nhỏ cạnh đó đeo lên mắt. Từ ngày rời nhà thương về nhà sức khoẻ của tôi đã khá nhiều nhưng đầu óc tôi vẫn như bị bao phủ một lớp sương mù, tôi bị mất một phần trí nhớ.
Tôi quên cả tai nạn của tôi đã xẩy ra như thế nào. Theo lời kể của Huy, chồng tôi thì chiếc xe hơi bị hư thắng trong khi tôi đang thả dốc rất may đã văng vào hàng dâm bụt rậm rạp của một căn nhà gần đó đã giúp tôi thoát chết, nhưng vì quên dùng dây an toàn nên đầu tôi bị đập mạnh vào kính xe và gây nên tình trạng mất trí nhớ. Theo thời gian, co ́thể tôi sẽ nhớ lại tất cả. Vẫn còn may là tôi còn nhớ Huy, nguời chồng yêu quí, người đã chia sẻ với tôi những ngày hạnh phúc. Huy mang đến cho tôi một ly nước cam vàng óng ánh, khẽ vuốt tóc tôi :
- Em nhớ uống thuốc nhé, bà Hậu đâu rồi ?
- Bà ấy đi chợ rồi, anh có cần gì không ?
- Không, anh hỏi vậy thôi. Bây giờ anh phải đến sở làm. Nhớ nghỉ ngơi cho lại sức nhé. Nếu buồn thì nghe nhạc, đừng xem ti vi mệt mắt lắm.
Tôi cảm động xiết chặt tay Huy, chàng hôn phớt lên má tôi rồi đi về̀ phiá nhà xe. Cai ́dáng cao lớn, vững vàng của một người đàn ông ở độ tuổi trung niên vẫn luôn tạo cho tôi cảm giác được che chở. Cuộc đời kể ra khá chiều đãi tôi. Là một cô gái mồ côi phải tự kiếm sống bằng một chân bán hàng cho một tiệm mỹ phẩm, tôi đã gặp chàng, người đàn ông khá điển
trai và có cá tính mạnh, có sự nghiệp vững chắc, lớn hơn tôi mười tuổi. Ngày ấy chàng đến cửa tiệm để mua một món quà tặng bạn gái, chúng tôi đã sững sờ nhìn nhau và cảm thấy như quen nhau từ kiếp trước. Sau đó mọi chuyện đã xẩy ra như một giấc mơ - tôi trở thành vợ chàng trong vòng hai tháng mặc dù mẹ Huy không hài lòng lắm.” Hữu nhan sắc, hữu ác đức”, bà sợ vẻ đẹp quyến rũ của tôi sẽ đem đến tai họa cho con trai của bà. Sau đó chuyện muộn con của chúng tôi lại khiến bà thêm cay đắng. Nhưng bà không phải chịu dằn vặt lâu, ba năm sau ngày cưới của chúng tôi bà đã từ giã cõi đời trong giấc ngủ vi ̀bệnh tim. Thế là tất cả tình thương Huy dồn hết cho tôi. Sống với Huy tôi mới biết chàng rất độc đoán và ghen tuông ghê gớm. Từ ngày lấy tôi chàng hầu như mất hết bạn bè vì mỗi khi họ nhìn tôi hơi lâu một chút hay chuyện vãn vui vẻ với tôi là chàng đã sôi máu lên. Đôi khi họ rủ nhau chọc ghẹo chàng thì hỡi ơi, đất bằng nổi sóng, cả tuần lễ Huy lạnh nhạt với tôi. Dù tôi không làm việc nữa nhưng Huy vẫn mướn một bà giúp việc, để tôi đỡ mệt vì căn nhà của chúng tôi rộng lớn qúa, và để tôi đỡ buồn vì chàng thường xuyên đi vắng do công việc kinh doanh, Huy nói vậy. Tôi đã quen với mọi sự sắp xếp của chàng. Sao cũng được, miễn là Huy hài lòng và yên tâm. Bà Hậu rất xứng đáng với sự tin cậy của Huy, âm thầm kiểm soát tôi từng ly từng tí. Nhưng bà cũng rất khôn khéo không để tôi phải bực mình. Tôi ít bạn. Cô bạn thân duy nhất của tôi lại đi lấy chồng xa. Tôi ra vào căn nhà như một chiếc bóng lẻ loi mỗi khi Huy vắng nhà. Chỉ có cây đàn Dương cầm là thu ́tiêu khiển đầy hứng thú của tôi mặc dù tôi đàn không hay lắm, vì tôi học đàn sau ngày lấy Huy theo ý thích của chàng chứ không phải từ nhỏ. Sự thiếu thốn to lớn nhất của tôi là những đứa con kháu khỉnh. Tôi vốn yêu quí con nít. Có lẽ chồng tôi cũng vậy nhưng chàng không để lộ ra vì sợ tôi mặc cảm. “Như vậy anh sẽ không bị tụi nó chia xẻ tình yêu của em”. Chàng vẫn cười lớn nói bông đùa mỗi khi tôi than thở. Nhưng tôi đọc được trong mắt chàng một nét gì khó tả. “Mi mới có ba mươi tuổi tuổi mà vội gì con với cái. Đến khi chúng ào đến thì lại than khổ bây giờ”. Bích, cô bạn thân của tôi vẫn điện thoại an ủi tôi hoài.
Tôi hái vài nhánh hồng để cắm trong phòng khách. Bà Hậu vẫn đảm nhiệm hết việc nhà nhưng tôi thích tự tay trang trí cho căn nhà của chúng tôi. Để̉ lọ hoa lên bàn tôi chợt thấy cái ống nghe của điện thoại bị chệch ra ngoài nên đặt vào chỗ cũ. Chưa đầy hai phút sau chuông điện thoại reng. Tôi cầm lấy ống nghe :
- Phượng đây, xin lỗi ai ở đầu dây đó?
- Phượng ơi, anh điện thoại cho em mà điện thoại cứ bận mãi. Từ ngày em bị tai nạn anh không làm sao gặp được em. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Em cố gắng đến nhà anh đi.
Tôi ngạc nhiên quá. Người đàn ông này là ai mà gọi tôi một cách thân mật như vậy. Tôi bối rối :
- Xin lỗi, tôi không quen anh, hình như anh gọi lầm số.
- Đừng cúp máy Phượng, anh gọi cho em, Thiên Phượng của anh. Anh nhớ em lắm, anh là Khanh, em không nhận ra giọng nói của anh sao?
Tôi sợ hãi đặt ống nghe xuống. Cái gã đàn ông này đùa dai qúa, chồng tôi mà biết thì lại khổ nữa. Điện thoại lại reng liên tục nhưng tôi không trả lời. Tôi ngồi xuống ghế bành cạnh đó, đầu óc trống rỗng. Bà Hậu đã về đến, nghe tiếng chuông điện thoại đang reng mặt bà hơi biến sắc. Bà chụp lấy cái ống nghe và hỏi một cách gắt gỏng nhưng người bên kia đầu dây đã cúp máy. Bà quay sang tôi :
- Cô đã nghe điện thoại chưa?
- Rồi, có người nào tên Khanh muốn gặp tôi mà tôi không quen nên tôi cúp máy ngay.
Bà Hậu có vẻ hài lòng, dịu giọng :
- Mấy lúc này có nhiều người vô công rỗi nghề hay chọc phá người khác. Cô đừng để ý làm gì. Hôm nay tôi mua được một con cá lóc tươi ngon lắm, tôi sẽ nấu với cải cúc cho cô cậu dùng.
- Hay quá, món này anh Huy thích lắm.
Tôi cười với bà rồi quay về phòng. Tuy làm ra vẻ thản nhiên nhưng thái độ của bà Hậu gây cho tôi rất nhiều thắc mắc. Khanh là ai? Tại sao bà Hậu có vẻ khác lạ như vậy? Cái ống nghe chệch qua một bên là do vô tình hay cố ý? Mấy ngày nay có nhiều cú điện thoại gọi đến, bà Hậu luôn trả lời và đều nói là họ lầm số. Những lúc bà vắng nhà thì chẳng thấy ai gọi cả. Tôi chỉ hay điện thoại cho Bích vào buổi tối là lúc cô rảnh rỗi. Bích đi làm, về đến nhà là phải hầu chồng hầu con chư ́không nhàn hạ như tôi. Huy thì chỉ khi nào đi thương vụ ơ ̉xa mới điện thoại về cho tôi thôi. Suy nghĩ chán tôi ra cửa sổ ngắm vườn. Những bụi hồng nhung đỏ thắm nổi bật trên thảm cỏ xanh mướt rực rỡ trong ánh nắng vàng tươi là công trình chăm chút đầy khổ công của Huy. Chàng còn cho xây một hòn non bộ và thả những con cá vàng đuôi dài xinh xắn xuống lạch nước trong vắt, bềnh bồng các cánh bèo Nhật Bản. Căn nhà của chúng tôi nằm trên đồi cao, hơi cách xa những biệt thự khác. Quanh nhà là những hàng rào cây được cắt tỉa gọn gàng do bàn tay khéo léo của ông Tuân, một ông thợ vườn về hưu, mỗi vài tháng. Ngoài hoa hồng, Huy còn cho trồng những cây cảnh rất đẹp. Có một thời căn nhà của chúng tôi luôn rộn rã tiếng cười đùa của bạn bè…
Bữa cơm tối hôm nay Huy co ́vẻ trầm ngâm. Chàng ăn uống một cách uể oải mặc dù bà Hậu đã nấu rất ngon món canh cá lóc mà chàng vẫn thích. Tôi tìm cách bông đùa để tạo không khí vui vẻ ma ̀Huy không hưởng ứng. Sau bữa ăn chúng tôi cùng ra sau vườn di dạo, một thói quen cố hữu của Huy. Chợt Huy nhìn sâu vào mắt tôi :
- Hôm nay ở nhà có gì lạ không em?
Tôi đã không muốn kể nhưng tánh tôi không thích nói dối nên tôi làm ra vẻ thờ ơ kể qua loa về̀ cú điện thoại sáng nay. Qủa nhiên Huy giậ̣n dữ la lên :
- Thằng khốn nạn, đúng là cây muốn lặng mà gíó chẳng ngừng.
Tôi ngạc nhiên :
- Anh biết người ấy à?
Em chẳng nhớ gì hết. -
Thôi được, ngồi xuống đây, anh sẽ kể cho em nghe tất cả.
Qua lời kể của Huy thì Khanh là em trai của Liên, người yêu cũ của Huy. Hắn là một gã bảnh bao và có tài ăn nói nhưng không chịu chí thú làm ăn, chỉ muốn sống phè phỡn bầng tiền của người khác. Hắn vẫn cặp kè với những bà lớn tuổi thiếu tình yêu mà có tiền, co ́khả năng cung phụng cho hắn. Khi Huy và chị hắn yêu nhau Khanh rất vui mừng vì thấy chị mình đã câu được một con mồi béo bở, một chỗ dựa cho hắn trong tương lai. Với thời gian Huy nhận thấy Liên dù đẹp rực rỡ nhưng tâm hồn rỗng tuếch, chỉ thích ăn chơi phù phiếm nên cắt đứt tình yêu. Điều này gây nên một mối hận trong lòng Khanh. Liên thì tuy có giận dữ thật nhưng chóng quên vì chỉ sau một thời gian ngắn nàng đã tìm được một anh nhà giầu khác. Hai chị em dắt diú nhau theo chồng Liên đi tỉnh khác làm ăn. Ít lâu sau Huy gặp tôi…Điều sai lầm lớn nhất của Huy là đã giấu tôi chuyện này. Một năm nay, vì xích mích với anh rể Khanh trở lại chốn cũ.
- Em yêu, từ ngày đo ́em thay đổi tính tình, hay buồn và lạnh nhạt với anh. Hỏi han em thì em không chịu nói ra. Có một ngày anh đi công tác về sớm hơn dự tính, đợi mãi đến tối em mới về đến nhà, ngày đó bà Hậu xin phép về dự đám tang của một thân nhân, anh đã hết sức giận dữ với em vì ghen tuông, được thể em nói phăng ra là muốn ly dị.
- Trời ơi, có chuyện đó thật sao?
- Rất tiếc là đúng vậy, anh cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình. Ngay đêm đó anh bỏ đi. Một ngày sau anh đọc được tin em bị tai nạn xe hơi nên trở về để lo cho em. May quá, dù bị thương khá nặng em đã qua khỏi. Bình tĩnh lại anh lục soát khắp nhà để tìm hiểu và anh đã thấy những tấm hình anh chụp rất tình tứ với Liên mà Khanh là phó nhòm. Anh hiểu ngay là Khanh đã ra tay vì những hình ảnh đó anh đã hủy hết. Sau đó anh điều tra và biết hắn đã dùng mọi thủ đoạn để chiếm được tình yêu của em.
Tôi kinh hoàng ôm lấy mặt, bàn tay tôi chạm vào những vết sướt sát trên đó. Tại sao? Tại sao tôi lại có thể đối xử với Huy như vậy? Tôi đã là một người đàn bà ngoại tình ư ? Bây giờ tôi vẫn chỉ thấy yêu chàng tha thiết và không tưởng tượng được những điều Huy đang nói.
- Anh ơi,vậy là anh đã tha thứ hết cho em?
- Anh rất yêu em Phượng à. Bây giờ em đang quên, em chỉ nhớ đến những tình cảm nguyên vẹn dành cho anh ngày trước. Đến khi em khôi phục được trí nhớ thì…
Huy bỏ lửng câu nói, lắc đầu, nét mặt chàng hằn lên vẻ khắc khổ. Nước mắt chẩy dàn dụa, tôi ôm chặt lấy Huy : Anh đừng kể nữa. Em sẽ không bao giờ nhớ đến cơn ác mộng này nếu anh cũng quên.

* * *

Ngày hôm sau Huy cho bà Hậu nghỉ phép ba hôm về thăm họ hàng. Chàng thu xếp công việc đưa tôi lên nghỉ mát ở căn nhà trên núi, tài sản của cha chàng để lại. Chúng tôi cùng thích thiên nhiên và sự tĩnh mịch của núI rừng. Tôi mê mải ngắm những bầy chim xoè cánh bay lượn trong nền trời còn mờ nhạt hơi sương. Trong lòng tôi vẫn đầy day dứt về những điều Huy kể nhưng thật sự là tôi không mường tượng được gì cả. Đêm qua tôi mơ thấy tôi mặc áo choàng trắng dài lướt thướt đi như bay trên những hàng cây trùng điệp, mặt thất thần. Rồi sóng ở đâu nhiều qúa cuồn cuộn đến như muốn nhận chìm tôi xuống. Tôi đã gọi tên ai để cầu cứu? Những ảo giác mơ hồ cứ xoắn xít lấy nhau,lạnh lùng và thê lương…
Căn nhà gỗ hơi nhỏ nhưng đầy tiện nghi. Tôi sửa soạn bữa ăn trưa trong khi Huy lau sơ lớp bụi bậm. Huy lấy trong ngăn kéo tủ quần áo một khẩu súng lục nhỏ nhắn giơ lên ngắm nghía :
- Phượng ơi, có cái này thì chúng ta tha hồ yên tâm nhé .
Tôi cười, đó là vật hộ thân của bố chồng tôi hồi còn sống. Ông vẫn hay ở một mình trên này nên đã sắm nó. Đêm khuya tăm tối lại ở giữa rừng, có súng bên mình thì vững bụng hơn. Huy để khẩu súng trong túi áo khoác cũ
treo sau cánh cửa phòng ngủ rồi chúng tôi bắt đầu ăn.
Đến bốn giờ chiều, nắng đã bắt đầu dịu, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo khắp vùng. Vài người quen ngừng lại trò truyện với Huy, tôi chỉ tươi cười nói xuôi theo câu chuyện vì tôi không nhớ họ. Vợ một người bạn Huy nhìn tôi một cách là lạ làm tôi thấy khó chịu. Hay là bà ta đã biết gì về tôi? Tôi khẽ nắm tay Huy ra hiệu. Chàng biết ý nói thêm vài câu rồi từ giã họ.
Tôi đã thấm mệt nên chúng tôi vòng về nhà sau khi ghé vào tiệm tạp hóa mua vài món đồ. Tôi chỉ ăn qua loa mấy miếng thịt nguội cho bữa tối rồi ra ghế bành dài nằm. Huy thanh toán hết những thức ăn còn lại của buổi sáng rồi giúp tôi dọn dẹp. Tôi thương mến nhìn ông giám đốc của tôi đang rửa chén giúp vợ. Tự nhiên mắt tôi mờ đi, đầu nhức như búa bổ. Cơn sốt chợt kéo đến làm mặt tôi đỏ bừng mà tay chân thì lạnh ngắt. Tôi nằm co quắp như con tôm. Quay lại thấy tình trạng của tôi Huy giật mình sờ lên trán tôi. “Ồ ,em bệnh rồi “, chàng kêu lên . Tìm khắp nhà không thấ́y một thứ thuốc nào, Huy lấy chăn đắp cho tôi rồi khóa cửa lái xe đi mua thuốc. Tôi nhắm mắt, xương cốt của tôi như bị giãn ra rồi thu ngắn lại.Những hình ảnh mơ hồ chập chờn trong đầu óc. Tôi thấy tôi ngồi khóc một mình bên bụi hồng đen thẫm trong bóng đêm, bầu trời thì đầy sao, những ngôi sao lẻ loi nằm rải rác sáng lấp lánh như ngọn lửa tình bừng cháy trong mắt ai…
- Phượng. Một giọng nói ấm áp vang lên .Tôi giật mình mở mắt ra và ngồi phắt dậy .Một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên cái ghế đối diện nhìn tôi cười âu yếm.
- Anh là ai, vào đây bằng cách nào?
Tôi hốt hoảng run giọng hỏi. Nét ngạc nhiên thoáng qua mắt hắn :
- Anh là Khanh đây mà. Tại sao Phượng lại làm mặt lạ với anh? Anh đợi Huy đi khỏi rồi vào nhà bằng lối buồng tắm để gặp em.
Tôi đã lấy lại sự bình tĩnh. Đúng như Huy nói, Khanh rất đẹp trai và nói năng đầy dịu ngọt. Hình như tận đáy tâm hồn tôi vẫn muốn gặp hắn sau khi nghe chuyện Huy kể.
- Tôi bị mất trí nhớ sau tai nạn. Anh đã là người yêu của tôi à? Tại sao anh lại đến với tôi? Anh định phá hạnh phúc của chúng tôi vì mối hận của chị Liên sao?
Khanh tròn mắt hỏi dồn :
- Huy đã nói gì với em? Tên này cáo già thật. Từ lúc em bị tai nạn hắn đưa em vào dưỡng đường tư và giấu kín mọi tin tức của em. Ngay cả khi em đã rời viện về nhà cũng thế, anh không làm sao gặp được em. Trời ơi, em bị mất trí nhớ à? Nếu vậy thì làm sao đây? Bây giờ anh sẽ kể sơ lược chuyện của chúng ta. Hy vọng sẽ giúp em khôi phục được phần nào trí nhớ.
Rồi Khanh kể, kê ̉nhiều lắm. Tôi im lặng nghe không hề ngắt lời. Sau khi trở lại chốn cũ, trong một ngày lễ làng, Khanh vô tình nhìn thấy tôi, người con gái có vẻ đẹp rất đặc biệt mà Khanh vẫn thích. Sự tò mò càng gia tăng khi Khanh biết tôi là vợ của Huy, người đã lạnh lùng bỏ rơi chị Liên của chàng. Đúng lúc đó đời sống tình cảm của tôi và Huy đang bắt đầu bị khủng hoảng. Đứa con chờ đợi của cả hai người vẫn nhất định không đến sau tám năm chung sống làm Huy chán nản. Chàng quá giầu lại là con một, họ hàng không có ai. Tôi còn trẻ nhưng Huy đã bốn mươi tuổi rồi. Chàng vẫn yêu tôi nhưng không còn hy vọng sẽ có con với tôi nữa. Cũng vì vậy nên chàng bắt đầu có những mối quan hệ với những người đàn bà khác. Tôi ngoài Bích không có bạn gái nào cả nên không ai nói gì đến tai tôi hết. Nhưng với linh tính của một người đàn bà nhậy cảm và thông minh tôi đã lờ mờ cảm nhận được. Nỗi buồn và mặc cảm của một người đàn bà vô sinh đã khiến tôi héo hắt theo ngày tháng. Khanh với sự khôn khéo của một người đàn ông từng trải đã tìm cách đến gần tôi và đã thành một chỗ dựa cho tôi. Chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi, có sở thích giống nhau, Khanh lại rất có duyên đã giúp tôi vui cười trở lại như những ngày còn là thiếu nữ. Tôi đã dành cho Khanh rất nhiều tình cảm nhưng tôi vẫn còn thương Huy lắm. Dù sao thì chàng vẫn là mối tình đầu của tôi và chàng vẫn rất yêu chiều tôi. Khanh vẫn biết vậy và sẵn lòng đóng vai trò của một người bạn trai dễ mến. Có một lần tôi vô tình thấy những tấm hình Huy và một người con gái rất đẹp ở nhà Khanh, lúc đó chàng mới thú nhận là em vợ hụt của Huy. Điều này không làm tình cảm của tôi với Khanh sứt mẻ mà chỉ khiến niềm tin của tôi đặt vào chồng bị lung lay. Như vậy chứng tỏ Huy có tính dứt khoát thẳng thừng. Ngày nào điều ấ́y sẽ xẩy ra với tôi?
- Ngày hôm đó em lái xe đến nhà anh, nước mắt rơi ướt cả áo. Có một cô gái đã gửi những bức hình chụp cô ta và Huy đang kề bên nhau trên bãi biển cùng với lời báo tin là đã có thai. Anh chỉ biết im lặng ôm lấy em để em nói hết những ẩn ức trong lòng mà không bàn cãi gì hết. Đến khi em ra về thì xe của em lại co ́vấn đề, anh phải đem đi sửa trong khi em chờ ở nhà. Khi xe sửa xong thì trời sụp tối, em đã đầy lo sợ khi nghĩ đến tính ghen tuông của Huy. Rồi anh được điện thoại của em cho biết về tình trạng của hai vợ chồng. Em muốn rằng tạm thời chúng ta đừng gặp nhau nữa. Phượng, cái tin em bị tai nạn vì xe hư thắng làm anh choáng váng. Làm sao thắng xe hư được khi mới chiều hôm trước anh đã nhờ thợ máy kiểm soát kỹ. Anh nghĩ rằng Huy đã muốn giết em. Em phải biết Huy là một kẻ hết sức là kiêu ngạo và không bao giờ tha thứ cho ai làm mất mặt hắn. Hắn tưởng em đã cắm sừng hắn.
Tôi nổi giận la lên :
- Anh đã lợi dụng sư ̣mất trí nhớ của tôi thêu dệt đủ chuyện giờ lại kết tội chồng tôi là kẻ sát nhân. Anh thật là đáng sợ.
- Anh cũng biết là em không nhớ gì cả thì thật khó để em tin những lời nói của anh nhưng anh quá lo sợ cho em. Hôm nay điện thoại cho em không được anh đã đến nhà em thì cửa lại khóa, không thấy ai. Anh điện thoại vào sở Huy thì được biết vợ chồng giám đốc đã đi chơi xa. Đoán rằng hắn sẽ đưa em lên đây, nơi mà anh và chị Liên đã từng tới, lòng anh như lửa đốt. Anh sợ hắn sẽ tiếp tục tìm cách hại em.
- Tại sao anh ấy phải hại tôi? Cùng quá thì ly dị thôi chứ !
- Hắn không muốn ly dị vì sẽ bị mất phân nửa tài sản, sẽ mất vợ vào tay một thằng nhãi ranh mà hắn vẫn quen nhìn bằng nửa con mắt là anh.
- Nửa gia tài. Thì ra anh ta đã từng nghĩ đến chuyện này. Tôi nghĩ thầm.
- Lúc đầu anh muốn trả thù hắn, nhưng sau đó anh yêu em thật sự. Phượng, em phải tin anh. Nếu không anh đã nhờ ông thợ máy ra làm chứng để hắn vào tù. Anh đã định sau khi nói chuyện với em sẽ nói với hắn phải để yên cho chúng ta đến với nhau. Dù sao thì em vẫn còn sống, anh không nỡ lòng để hắn mất hết. Với lại anh sợ em sẽ ghét anh vì đã nặng tay với hắn.
Có tiếng xe hơi đậu trước cửa. Huy mở khóa bước vào thấy Khanh. Mặt chàng bừng lửa giận, chẳng nói chẳng rằng chàng nhào vào hắn. Tôi sợ hãi nhìn hai người đàn ông đang vật lộn nhau dưới sàn gỗ. Lúc đầu Huy có vẻ thắng thế đã nện Khanh những cú như trời giáng làm mặt Khanh tím bầm và chẩy cả máu mũi. Sau bị đau quá Khanh nổi điên thúc mạnh đầu vào ngực Huy làm chàng kêu lên đau đớn và ngã ngửa ra. Khanh thừa thế cưỡi lên người Huy và bóp cổ chàng.Huy vung tay lên phản kháng nhưng hai bàn tay Khanh như hai gọng sắt kẹp cứng lấy cổ Huy.Tôi thất sắc la lên:
- Anh Khanh buông ra đi.
Đang cơn say máu Khanh không còn biết gì hết cứ tiếp tục siết cổ Huy. Tôi nhào đến tìm cách gỡ tay hắn ra mà không được vì sức tôi quá yếu. Hắn chỉ khẽ gạt một cái tôi đã văng ra ngoài. Huy thở khò khè, lưỡi sắp lè ra, mắt như dại đi. Không kịp suy nghĩ tôi chạy vào phòng ngủ lục túi áo treo sau cánh cửa lấy khẩu súng nhắm vào Khanh lẩy cò…

Thanh Ngọc

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Ngày Qua Rất Buồn




Thơ & Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc
( Thân tặng những trái tim yêu )

Người yêu ơi!
nắng chiều đã tắt dần
Một ngày dài nhớ mong
Đã trôi vào hư không
Lòng buồn nghe tiếng gió
lướt thướt trên cây rừng
Lòng buồn nhìn trăng úa
héo hắt soi bên đường
Ngày qua rất buồn
lòng nghe cô đơn
bóng đêm phủ giăng

Nhớ người
xa cách tận chân mây
Nhớ người
nụ cười như ngất ngây
Tình yêu như thác lũ
cuốn ta vào mê say
Người ơi người có biết
yêu là lòng hết vui
Bao nhiêu lời tha thiết
dấu kín trong hồn tôi
Bao nhiêu ngày thương nhớ
để xót xa đầy vơi

Người yêu ơi!
bóng thời gian lướt dần
Chỉ còn lại nhớ mong
gió ngân lời yêu thương
Ngày lại ngày trôi đi
mây bay như hững hờ
Bụi hồng đà khô lá
cánh rũ bên hiên nhà
Lòng sao chán chường
nhìn từng đàn chim
lướt trong màn sương...

Thanh Ngọc
( Milano )

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Thì Thầm




Thơ: Trần Minh Hòa
Hòa âm: Đinh Lăng & Việt Anh
Nhạc & Hát: Thanh Ngọc

Gió thì thầm bảo em
Anh vẫn còn chờ đợi
Mây thì thầm bảo em
Ngày mai anh sẽ tới

Em vẫn đợi vẫn chờ
Em vẫn thương vẫn nhớ
Bao giờ anh trở lại
Cho em thỏa ước mơ

Một ngày trôi lững lờ
Không có anh buồn nhớ
Một ngày qua hững hờ
Nỗi buồn cứ vẩn vơ

Thì thầm em nói nhỏ
Gíó ơi nhắn dùm em
Thì thầm em nói nhỏ
Mây ơi nhắn hộ em

Tiếng thì thầm của gió
Tiếng thì thầm của mây
Tiếng thì thầm của em
Hòa cùng tiếng của đêm.

Trần Minh Hòa

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Như Có Em Bên Đời




Thơ: Mạc Phương Đình
Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Đường Trần





Thơ & Nhạc & Hát: Thanh Ngọc
Hòa âm: Đinh Lăng & Việt Anh
Chiều tắt nắng gió miên man buồn
Đường im vắng bước chân âm thầm
Ngày tháng cũ vấn vương trong hồn
Mùa thu ơi!
Tà áo trắng thướt tha sân trường
Từng cánh lá vướng trên tóc huyền
Ngời đôi mắt long lanh dáng thuyền dịu hiền
Một thời đã qua, chìm khuất trong mơ
từng hình bóng xưa, mờ nét ngây thơ
đường chiều hoang vắng, cỏ úa bâng khuâng hàng cây u trầm.
Tìm mùi hương cũ, tìm bóng trăng thơ
tìm đàn bướm khuya, vờn những bông hoa
vườn đêm hoang vu, cành lá đong đưa ngân lời thiết tha.
Rồi ngày mai nước cuốn đi xa nguồn
Rồi ngày mai những dấu yêu không còn
Ngồi lại đây với tháng năm phai tàn lòng ngậm đau
Từng mùa thu vắng lướt đi vội vàng
Đường trần ngao ngán riêng ta một mình
Kỷ niệm sâu lắng bừng lên chút nắng trong tim.
Thanh Ngọc

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Đường Thơ





Thơ & Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc
( Thân tặng những mối tình nghệ sĩ )

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2009

Hoài Thu




Thơ: Hoài Thương Trang
Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

Ngẩn Ngơ



Mắt em đong đưa
Sau hàng dậu thưa
Chao ôi tâm hồn
Chàng mất bao giờ

Em vuốt mái tóc
Em cười lẳng lơ
Má em hồng nắng
Chàng lặng hàng giờ

Em đi không hẹn
Mất hút dáng mềm
Chàng vò chiếc lá
Ôi con đường buồn...

Thanh Ngọc

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009

Sương Thu





Thơ & Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Lời Ru Của Mẹ





Thơ: Trần Minh Hòa
Hòa âm: Nguyễn Tiến Dzũng - Trần Hải Bằng (mix)
Nhạc & Trình bầy: Thanh Ngọc

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Trần Gian Dạo Bước




Thơ: Diệu Huyền
Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009

Ve Sầu Xác Nhện



Thơ: Luân Tâm
Nhạc & Hòa âm & Hát: Thanh Ngọc

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

Hẹn Hò




Nhạc & Lời: Phạm Duy
Đàn: Việt Anh
Tiếng hát: Thanh Ngọc

Một người ngồi bên kia sông im nghe nước chảy về đâu
Một người ngồi đây trông hoa trôi theo nước chảy phương nào
Trời thì mưa rơi mưa rơi không ngưng suối tuôn niềm đau
Người thì hẹn nhau sang sông mong cho chóng tạnh mùa Ngâu
Cuộc đời làm cho đôi bên yêu nhau cách một biển sâu

hẹn hò tàn thu sang xuân bên nhau biết thuở ban đầu
dù tình không nguôi đôi ta xin cho hứa vui về sau
trời còn làm cho mưa rơi mưa rơi cách biệt dài lâu...

Nước vẫn trôi mau
mắt vẫn hoen sầu
đành để hồn theo nước trôi không màu
Số kiếp hay sao?
không cho bắc cầu
thì xin sông nước sẽ cho gần nhau..

Một người bèn ra ven sông buông theo nước cuồn cuộn mau
Một người chìm sâu trong khi mưa Ngâu bỗng ngừng ngang đầu
Cuộc tình thương đau êm êm trôi theo nước xuôi về đâu?
Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau.

Phạm Duy

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

Tình Cha




Thơ & Nhạc & Hát: Thanh Ngọc
Hòa âm: Nguyễn Tiến Dzũng