Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Mẹ Cô Đơn


Mẹ nay tóc bạc như sương
Đường trần bỗng chợt cô đơn một mình
Dòng đời sao quá vô tình
Cuốn trôi đi những bóng hình thân yêu
Nắng chiều tàn úa hắt hiu
Soi nghiêng bóng mẹ liêu xiêu đổ dài
Từ nay dõi bóng chim trời
Nhìn theo mây trắng nhớ người đi xa
Mùa yên vui thoắt đã qua
Những ngày xưa chỉ còn là giấc mơ
Ngày nào mẹ đẹp như thơ
Mà nay tóc trắng, mắt mờ, héo hon
Ngày nào mẹ có đàn con
Mà nay tám hướng, bốn phương chia lìa
Một mình ngày vắng, đêm khuya
Lời con thăm hỏi có chia được sầu?

Thanh Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.