Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Búp Bê






Để tránh nạn nhân mãn đạo luật cấm sinh sản nhiều đã ra đời - mỗi gia đình chỉ có quyền có một đứa con. Điều này đã gây nên một hậu qủa không ngờ là người ta, với quan niệm trọng nam khinh nữ ăn sâu tự ngàn xưa, đã tìm cách chỉ sinh quí tử. Với sự tiến bộ của khoa học họ đã có thể chọn đuợc điều họ muốn, hoặc là lén lút hủy đi những bào thai nữ. Trải qua thật nhiều năm và cuối cùng hậu quả nghiêm trọng đã xẩy ra : trái đất thiếu đàn bà! Những phụ nữ hiếm hoi còn sót lại được tập trung vào một khu riêng, được chăm sóc cực kỳ cẩn thận và trở thành qui giá. Họ sống trong những nhà kính tối tân, nơi các bác sĩ cực giỏi cho áp dụng phương pháp thụ thai trong ống nghiệm, chỉ lấy trứng của họ để cấy với tinh trùng và tìm cách chọn lọc những phôi thai nữ, sau đó cho phát triển thành bào thai nuôi lớn trong hệ thống tử cung nhân tạo. Với những tiến bộ của khoa học phụ nữ đã được bảo dưỡng sức khỏe và dung nhan lâu già hơn so với thời gian. Chỉ có một thiểu số đàn ông có quyền hành mới được đến với họ. Nhưng trong khi chờ đợi sự quân bình thì những người đàn ông bình thường trong xã hội phải làm sao? Những nhà bác học tài giỏi cuối cùng đã tìm ra phương pháp chế tạo được những người đàn bà không khác gì người thật, chỉ có một điều là họ không có linh hồn và giống hệt nhau, chỉ phân biệt được bằng y phục và một mã số riêng ở trên một cái vòng đeo tay. Trong óc họ có một bộ máy điện tử tinh xảo giống như máy tính có sẵn một số chương trình ứng xử, có thể nạp được những gì người chồng sẽ ghi vào. Như vậy cá tính của phụ nữ sẽ tùy thuộc vào người chồng.



Giống mọi người Đoàn nhận được một người vợ xinh đẹp. Nàng đưa đôi mắt nhung huyền nhìn chàng chăm chú và mỉm cười rất dễ thương làm tim chàng xao động dù biết đó chỉ là một con búp bê nhân tạo. Trên tay nàng là một cái vòng trong vắt có khắc ngày sản xuất, số thứ tự và cái tên chàng đã chọn cho nàng - Kim - bằng mầu đỏ. Nàng mặc một bộ y phục với mầu sắc hoa văn riêng để phân biệt với những phụ nữ khác. Khi chàng nắm tay nàng thì bàn tay mềm mại ấy ấm lên vì hơi ấm của chính chàng. Họ cùng nhau bước vào một cái xe nhỏ gọn gắn trên những sợi dây cáp to bản. Chàng bấm nút cho xe chạy và khi đến khu nhà dành riêng chàng lại bấm nút, chiếc xe bay vọt lên và được hút về chỗ đậu xe.
Chàng nâng nàng lên trong vòng tay rắn chắc của mình để đưa nàng bước qua cửa chính, một thủ tục đáng yêu mà tiền nhân vẫn làm với cô dâu của họ. Căn nhà nhỏ hẹp như bừng lên sức sống với sự hiện diện của nàng. Nàng mỉm cười, trong ánh mắt không lộ ra một thứ tình cảm nào nhưng nàng vẫn nói một câu máy móc theo chương trình đã gài sẵn trong bộ não:
- Cám ơn anh yêu.

Họ đã trải qua những ngày trăng mật mặn nồng và chàng đã thì thầm với nàng những lời tình tứ nhất. Những lời nói ấy đã được nàng ghi nhận và xử dụng thật thông minh. Và tuyệt vời nhất là nàng đã xem chàng như một ông vua, chiều chuộng chàng hết mực và không bao giờ biết buồn, biết giận dù đôi khi vì những khó khăn trong cuộc sống chàng có những lúc cáu gắt.Nhưng về sau chàng cố gắng không nói những câu nói thô lỗ với nàng vì nàng như một máy tính thật nhạy, luôn ghi nhớ những điều chàng nói và thỉnh thoảng lại bật ra cho chàng nghe.


Từ từ chàng dạy nàng những cách ứng xử thanh lịch, đọc cho nàng nghe những tác phẩm văn chương và ngay cả những thông tin kim cổ, cho nàng thưởng thức những bài hát trữ tình...Chàng đã đưa vào đầu óc nàng tất cả những gì mà một phụ nữ cần biết để giao tiếp với tha nhân. Cô học trò đã ghi nhận nhanh chóng ngoài sự chờ đợi của chàng.


Khác với chàng, có nhiều người với bản tính thô lỗ đã xem vợ của họ như con búp bê không có trái tim nên rất bạo hành với vợ. Họ chỉ cần thỏa mãn nhục dục của họ và cần một người hầu hạ. Họ tha hồ nói những lời tàn tệ với vợ mà không chút ngại ngùng vì những con búp bê đó cứ trơ trơ ra, và luôn tuân phục như chương trình căn bản mà người chế tạo vốn là nam phái đã cho vào bộ nhớ. Có những người đã đánh vợ vì biết là khi bị va chạm mạnh thì tuyến nước mắt sẽ hoạt động, họ thử, thấy đúng như vậy nên thích thú và thường xuyên lập lại cử chỉ đó. Thỉnh thoảng chàng đưa vợ đi dự tiệc. Những người đàn bà giống y hệt nhau nhưng y phục và cách trang trí khác nên đã không bị lẫn lộn, và họ đều đẹp như nhau nên không gây nên sự ghen tỵ nào giữa họ và các ông chồng. Nhưng khi trò chuyện thì sự khác biệt đã lộ ra rất rõ. Những người vợ đã thể hiện hoàn toàn tính cách của người chồng! Thật là sợ khi nghe những câu chửi thề hay những câu nói tục tằn thỉnh thoảng được thốt ra từ những đôi môi tươi thắm của những phụ nữ xinh đẹp và không bao giờ già ấy. Những ông chồng ấy có lẽ cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì vợ trước đám đông nhưng khi họ trừng mắt thì lại như dạy cho vợ thêm một điệu bộ. Nàng là một người trong những người được giáo dục tốt và được ngưỡng mộ vì có phong thái của một người đàn bà bằng xương bằng thịt, biết gật gù tán thưởng những cái hay và biết mở to mắt ngạc nhiên khi nghe những câu nói lạ. Chàng luôn ở cạnh nàng để tìm cách át đi những gì không tao nhã mà một số đàn ông vẫn hay đùa cợt với nhau, điều ấy dù sau đó chàng khổ công giải thích ở nhà vẫn không xóa được. Vốn là một kỹ sư giỏi về máy tính, sau chàng đã chế tạo được một chương trình để chuyển những câu nói ấy vào hộp lưu trữ.


Một năm đôi ba lần, những người đàn ông được mời đi dự tiệc với những người đàn bà thật sự và hiếm hoi, những người có linh hồn và trái tim như họ, không đưa vợ theo. Dù thế nào đi nữa thì những người vợ búp bê không thể sánh bằng. Sau những lần như vậy, chàng trở về nhà với những cảm giác tiếc nuối mơ hồ. Nàng thấy thái độ khác lạ của chàng nhưng không thể hiểu và những lời nói ngọt ngào của nàng lúc ấy chàng nghe mà không thấy cảm xúc nữa vì biết phát xuất từ đâu. Lần họp mặt gần đây chàng gặp một phụ nữ mà chàng rất thích, tiếc là khi tiệc sắp tàn. Lúc ôm nàng trong vòng tay và chuyển động theo những bước nhẩy, mùi hương da thịt của phụ nữ dìu dịu khiến chàng ngây ngất, và khi họ nhìn vào mắt nhau dưới ánh đèn mờ ảo chàng thấy một vẻ gì thiết tha và sâu thẳm khiến tim chàng đập mạnh. Chàng cũng nhận ra bàn tay nàng nóng ấm như truyền hết sức sống vào chàng. Những ngày sau đó vì nhớ nàng chàng đã đọc lên những câu thơ:


Bỗng dưng mà gặp gỡ
Để nhung nhớ về nhau
Duyên đâu, để âu sầu
Biết mai sau gặp lại?

Chàng ngâm nga và Kim nghe thấy. Khi ấy chàng đang đứng bên cửa sổ ngắm trăng, hình như khi người ta tương tư ai thì trăng luôn là một cái gương để soi lại tâm hồn và mơ hình tưởng bóng, Kim đã tự động nhắc lại những câu đó với đôi mắt vô hồn làm chàng suýt bật cười.

Thời gian cứ trôi đi, họ vẫn cùng nhau đi thăm các trại nuôi trẻ vì không thể có con. Trong xã hội đa số là những người đàn bà được chế tạo và những đứa bé gái đang lớn dần. Cũng có những bé trai nhưng rất ít và đều được tập trung nuôi trong một khu riêng. Các cặp vợ chồng đều có quyền đến thăm, coi như là con của mình. Khi các bé gái trưởng thành sẽ đến ở khu dành riêng cho phụ nữ.

Chiều hôm nay chàng đến bệnh viện để khám sức khỏe. Khác với người vợ không bao giờ đau ốm và năm năm mới phải đi đến viện bảo trì một lần, chàng thỉnh thoảng bị nhức đầu sổ mũi hay đau ốm lặt vặt và chàng đều tự dùng thuốc cảm, nhưng lần này thì cơ thể chàng bị khó chịu nhiều nên chàng phải đi bác sĩ. Chàng cũng nhận ra là lúc sau này trí nhớ của chàng bị suy giảm, có lẽ vì chàng sắp bước qua cái tuổi bốn mươi lăm. Trong khi chờ đến phiên, chàng nhìn qua cửa kính ngắm khu vườn rộng và đẹp. Những hàng cây nhân tạo nhưng không khác gì thật, cũng xanh tươi, tỏa ra một mùi hương bạc hà. Những con thú nhân tạo rải rác khắp nơi, nai thì dầm chân trong suối có thác nước đổ xuống hòn non bộ được sắp xếp rất mỹ thuật, khỉ và gấu leo trèo trên cây, những con sư tử thì nằm lim dim trên cỏ cũng nhân tạo. Với sự tiến bộ của khoa học người ta đã chế tạo được những thứ thay thế để tô điểm cho cảnh thiên nhiên mà không phải tốn công chăm sóc. Đây là khu vườn nối với khu dành riêng cho các phụ nữ bằng xương bằng thịt cư ngụ. Chàng nhìn về phía ấy nhưng không thấy gì vì khu nhà ấy làm bằng loại kính gương.


Khi bước vào phòng khám chàng mới biết bác sĩ là một người chàng đã gặp khi đi họp bạn cùng Kim. Ông ta trông khắc khổ với cái dáng cao gầy và đôi mắt lạnh lùng. Đó là một người rất ít nói nên cô vợ búp bê của ông ta cũng im thin thít. Ông ta hay quan sát vợ chồng Đoàn, có lẽ vì thấy vợ chàng và vợ ông ta khác nhau nhiều quá dù khuôn mặt thì cùng một khuôn. Điều đó cũng xẩy ra với những người bạn của Đoàn, họ thán phục công trình chàng đã uốn nắn cô vợ búp bê mà không hình dung được sự khổ công của chàng khi từng bước một chỉ dẫn cho nàng những cách ứng xử khi nhìn một điệu bộ, phân biệt những nét cau mày vì khó chịu hay đau đớn, thái độ khi vui vẻ hay buồn bã. Nàng cũng nhận ra được những tiếng la lớn vì vui mừng hay giận dữ. Chàng vẫn cùng nàng đi du lịch và tập cho nàng cách bầy tỏ sự thích thú trước những cái hay, cái lạ của các nơi chốn, kể cho nàng những kiến thức về mỗi nước. Chàng biết là mình sẽ chẳng bao giờ có được một người vợ bằng xương bằng thịt nên quyết tâm biến nàng thành niềm mơ ước của mình.


Sau khi điền xong một lô những câu hỏi về tên tuổi, địa chỉ, tiền sử bệnh tật trong gia đình nội ngoại và trả lời những câu hỏi về triệu chứng bệnh, theo lời bác sĩ Đoàn cởi bỏ áo ngoài và được trùm kín bằng một loại nhiễu mầu xám bạc mỏng mảnh, bước vào một phòng kính cao và hẹp để chụp hình. Những tia sáng mầu trắng xanh bay lượn chung quanh cái bóng của chàng chừng 10 giây rồi có tiếng máy chuyển động và một tấm phim chạy ra từ một khe hở của một cái máy gọn nhỏ để phía ngoài. Khi nghe tiếng cửa mở, Đoàn bước ra ngoài, bỏ tấm vải ra rồi mặc lại áo. Chàng lo lắng nhìn khuôn mặt hơi trầm xuống của vị bác sĩ. Ông ra hiệu cho Đoàn ngồi xuống rồi trấn an:


- Thật ra không có gì trầm trọng lắm đâu nhưng tôi nghĩ anh phải vào trung tâm dưỡng bệnh ở biển một thời gian. Anh đã bị nhiễm một loại nấm trong phổi mà chỉ có nước biển cũng như khí hậu ở đó mới làm thuyên giảm được. Anh nên đi càng sớm càng tốt nhé. Bệnh viện sẽ cho anh dùng thuốc theo toa của tôi đang ghi.


- Thưa bác sĩ, tôi sẽ phải ở đó bao lâu ?


- Khoảng một tháng. Anh nhớ bơi lội đều đặn nhé.


Họ trao đổi với nhau thêm vài câu rồi Đoàn chào từ giã sau khi cầm lấy tờ đơn và giấy phép nhập viện. Khi bỏ giấy tờ vào túi xách chàng lụp chụp nên làm rơi túi xách xuống tấm thảm dầy. Vị bác sĩ cười thông cảm cho tâm trạng của chàng lúc ấy.


Rời khỏi bệnh viện chàng cảm thấy hơi chán nản. Tự dưng mà phải bỏ tất cả công việc để đi an dưỡng. Mà có chắc là sau đó chàng sẽ hoàn toàn bình phục chăng? Với Kim thì không sao vì chàng sẽ để nàng ngủ trong thời gian chàng vắng nhà. Còn chàng thì sẽ nhớ nàng, nhớ những cử chỉ âu yếm và những câu nói dịu êm, đôi khi dí dỏm, đã bật ra một cách thông minh, đúng lúc. Chàng quyết định sẽ đi ngay ngày hôm sau nên gọi điện cho hãng để xin nghỉ việc vì lý do sức khỏe. Trong thời đại mới, mọi việc đều được thu xếp rất nhanh và gọn!

Kim đã mở cửa sẵn khi chàng về đến nhà. Chàng hôn nhẹ lên má nàng thay lời chào hỏi rồi sửa soạn đi tắm. Nhìn vào gương chàng thấy mình hơi xuống sắc, tóc đã lốm đốm bạc và da đã nhăn vài chỗ. Cũng may là chàng chơi thể thao nên thân hình trông còn tráng kiện, thon gọn. Kim thì lúc nào cũng trẻ đẹp và trung thành, bởi vì khi ghi tên chàng vào chương trình trong máy đặt trong bộ não của nàng thì nàng sẽ chỉ thương yêu và theo lệnh của chàng thôi.

Những giọt nước mát đã làm dịu đi sự mỏi mệt và chàng hình dung đến biển với những đợt sóng cao và trắng xoá. Chàng luôn thích đùa giỡn với sóng như ngày còn nhỏ.


Khi chàng vào phòng ăn thì thức ăn đã được dọn ra bàn, toàn đồ hộp nhưng được chế biến rất thơm ngon và đầy đủ chất bổ. Kim ngồi gần chàng để phục dịch chứ không ăn. Chàng thỉnh thoảng nhìn nàng khi nói về chuyến đi ngày hôm sau. Ngắm Kim mà chàng lại chợt nhớ đến đôi mắt của người phụ nữ hôm nào.


Sau bữa ăn nàng dọn dẹp rất nhanh rồi đi sắp xếp va ly cho chàng. Khi nàng trở ra phòng khách và ôm chầm lấy đôi vai của chàng, chàng âu yếm quay lại và dịu ngọt nói:


- Anh sẽ nhớ em nhiều.


- Em cũng vậy!


Chàng chợt giật mình, trên khóe mắt của nàng đang long lanh những giọt lê..


- Ồ, em khóc ư ?


- Em vô ý đụng mặt vào cánh cửa hành lang nên như vậy thôi.


Chàng mỉm cười. Chàng đã tưởng là nàng biết buồn và biết khóc như một phụ nữ bình thường khi sắp xa cách người chồng!


* * *

Biển tràn đầy nắng ấm và cát thì trắng mịn. Mỗi ngày chàng đều ra tắm nắng trước 10 giờ sáng và sau 4 giờ chiều để tránh tia cực tím có thể gây ung thư da. Nước biển trong xanh và ấm tạo cho chàng cảm giác sảng khoái khi ngâm người xuống và bơi chầm chậm ra xa. Bệnh viện khá lớn và tối tân nhưng chỉ toàn đàn ông, từ bệnh nhân đến bác sĩ, y tá. Ở trên đồi phía xa xa là nơi dưỡng bệnh dành cho phụ nữ. Với một ống nhòm, chàng đã có thể quan sát được họ và thấy lòng vui vẻ. Chàng ao ước gặp được người phụ nữ trong buổi tiệc họp mặt hôm nào, nhưng cũng biết đó chỉ là điều không tưởng vì nàng trông xinh tươi, khỏe mạnh.

Đoàn bơi ra một hòn đảo nhỏ nằm khá gần bờ. Ở trên đó có những cây dừa cao và rất nhiều hoa lạ đủ mầu sắc. Bước lên đảo, ngồi trên một phiến đá to với bề mặt khá nhẵn nhụi, chàng nhìn xuống nước và thấy nhiều loại cá mầu đang bơi qua bơi lại. Đeo mặt nạ ngăn nước vào chàng lặn sâu xuống biển . Quang cảnh dưới nước thật là tuyệt vời, có nhiều loại san hô thật đẹp và những con cá đủ mầu, đủ loại, đủ cỡ. Chàng đang mải mê ngắm thì từ đằng xa bơi lại một người, đôi chân dài thon trắng quẫy nhẹ làm nước xủi bọt, mái tóc dài trôi lờ lững. Khi họ nhìn nhau thì chàng suýt kêu lên mừng rỡ, người trong mộng của chàng đang gần kề trong gang tấc. Nàng cũng nhận ra chàng và ra hiệu cho chàng nhô lên khỏi mặt nước. Họ cùng bơi song song và cùng gỡ mặt nạ ra. Dưới ánh mặt trời trông nàng không đẹp bằng dưới ánh đèn huyền ảo của phòng khiêu vũ nhưng đôi mắt sáng và long lanh đã thu hút cả tâm hồn chàng. Chàng thấy chơi vơi trong một cảm giác thật kỳ thú, như bồng bềnh trên mây, như được nâng cao theo con sóng nhấp nhô. Họ chỉ nhìn nhau cười mà đã như gần gũi từ muôn kiếp. Nàng bơi vào đảo và bước lên những tảng đá. Đoàn cũng bước theo và ngắm nghia cái dáng thanh mảnh của nàng. Chàng chợt nói:


- Ước gì chúng ta được khiêu vũ như hôm nào!


- Thì anh đến gần em đi.


Nàng cười vui vẻ rồi chạy trên những tảng đá. Bỗng nàng rú lên một tiếng vì bị trượt chân, nàng ngã nhào và đập đầu vào bệ đá lởm chởm gần đó. Máu chẩy thấm ướt tảng đá và loang đỏ nước biển mấp mé gần dẫy đá.

Đoàn cũng kêu lên thất thanh rồi bừng tỉnh. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ! Trống ngực chàng vẫn còn đập thình thịch và mồ hôi chàng toát ra như tắm. Chàng gỡ cái mắt kính che mt ra rồi nhỏm dậy bước xuống nước. Chàng đã thiếp đi khi đang phơi nắng và đã mơ thấy nàng…

* * *

Những ngày dưỡng bệnh đã qua, chàng trở về nhà, hồng hào và khoẻ mạnh. Kim đang nằm yên trên giường, mắt nhắm nghiền. Chàng đã tắt máy để nàng ngủ trong khi chàng vắng nhà. Chàng ấn nhẹ vào gáy nàng để nàng thức dậy nhưng nàng vẫn trơ trơ không nhúc nhích. Mắt chàng chợt chạm vào cổ tay của nàng, nơi có chiếc vòng đeo tay và mặt chàng biến sắc, đã quá thời hạn năm năm kể từ ngày nàng về với chàng mà chàng quên đưa nàng vào viện bảo trì. Thế có nghĩa là nàng đã bị mất hết điện và mất hết những gì chàng đã dầy công truyền vào não của nàng. Tim chàng nhói lên và chàng cảm thấy hụt hẫng như đang rơi xuống vực thẳm. Biết bao nhiêu là tim óc chàng đã đổ vào nàng. Nàng như một đứa con mà bà mẹ càng mang nặng đẻ đau càng thương yêu, trìu mến. Chàng đã yêu một người đàn bà khác nhưng nàng vẫn là một sự cần thiết không thể thiếu trong cuộc đời chàng. Dù nàng không có linh hồn nhưng chàng đã khắc phục được một phần khiếm khuyết đó. Hơn năm năm trời với bao nhiêu kỷ niệm đã được ghi sâu trong đầu óc nàng chợt thành trắng xoá và chàng sẽ phải làm lại từ đầu. Liệu chàng có còn sự hứng thú để dạy lại cho nàng những gì đã qua, đã mất. Chàng đã mơ mộng mãi về một người mà chàng không thể có nên đã quên điều phải nhớ, một phần cũng vì bệnh tật đã khiến chàng suy nhược và mụ mẫm cả đầu óc.

 Chàng nhấc bổng nàng lên và bế ra xe. Chàng phải đưa ngay nàng đến viện bảo trì và hỏi chuyên viên xem có thể giúp gì được cho chàng trong việc tìm lại ký ức của Kim không.


* * *

Những ngày tháng sau đó trôi qua trong tẻ lạnh. Nàng vẫn phục tòng và chỉ lập lại những lời máy móc căn bản. Khuôn mặt nàng càng như xa vắng hơn theo cảm tưởng của chàng. Chàng muốn nhưng chưa tìm lại được ngọn lửa nhiệt tình để uốn nắn nàng. Cái gì mới khởi đầu cũng đều hứng thú và khi phải làm lại thì lòng đã ngại!

Hôm nay người ta lại tổ chức ngày hội thưởng trăng như thường lệ. Chàng đưa nàng đi tham dự vì muốn gặp lại bạn bè. Cuộc sống và những tiện nghi về máy móc của thời đại mới khiến họ chỉ liên lạc với nhau qua máy tính. Những người vẫn hâm mộ Kim vây quanh hai người để chào hỏi và cũng nhận ra sự khác thường của nàng. Sau đó vài người bạn đã hỏi riêng Đoàn. Chàng không thể nói là vì nàng đang đau ốm nên nói đùa:


- Kim sắp thành người thật nên cũng thầt thường, khi nói nhiều khi im lặng như phụ nữ nói chung ấy mà!


Những người bạn cùng cười. Họ thấy chàng không muốn nói ra sự thật cũng không gặng hỏi nữa.


Trong phòng có những dãy bàn dài phủ khăn đỏ bầy đủ thứ thức ăn, bánh trái, xen lẫn vào mỗi góc là những lọ hoa tươi thắm. Mọi người cùng ngồi xuống vừa ăn vừa chuyện vãn vui vẻ trong khi những cô vợ búp bê không ăn mà chỉ phục vụ các ông chồng. Chàng thấy ông bác sĩ ngồi ở phía khá xa và giơ tay chào, định bụng sẽ đến nói chuyện với ông ta sau.


Bữa ăn kết thúc trong sự hài lòng của mọi người. Họ lại kéo nhau qua phòng khiêu vũ. Đoàn dặn Kim ngồi chờ rồi đi tìm ông bác sĩ nhưng không thấy ông mà chỉ gặp cô vợ đang đứng cạnh cửa sổ. Cô ta cho biết chồng cô đang trong nhà vệ sinh và nói Đoàn hãy chờ một chút.


Đêm nay trăng thật sáng, tỏa ánh vàng xuống khu vườn nhân tạo với hoa lá, cây cối và đủ loại chim muông trông rất hữu tình. Ngắm trăng, bao nhiêu kỷ niệm như hiện về. Chàng u uất nhớ đến nàng, đến Kim của ngày đó và bất giác nhắc lại câu thơ cũ:


Bỗng dưng mà gặp gỡ

Trong khi chàng chưa kịp nhớ câu kế tiếp thì vợ của ông bác sĩ bỗng đọc:

Để nhung nhớ về nhau
Duyên đâu, để âu sầu
Biết mai sau gặp lại?

Đoàn giật bắn người và tưởng như đang nằm mơ. Chàng như gặp lại Kim của những ngày tháng cũ. Chàng vội nhắc lại những câu trao đổi cùng Kim lúc trước và nàng đều trả lời ăn khớp với những gì đã họ từng đối đáp với nhaụ Không thể nào nghi ngờ được nữa, ông bác sĩ đã cướp đi người vợ của chàng. Đúng lúc ấy ông bác sĩ trở lại, nhìn thấy hai người đang đứng cạnh nhau mặt ông lộ vẻ bất ổn. Đoàn rủ ông ta ra ngoài vườn để nói chuyện riêng. Cô vợ thì vẫn đứng lại nơi cửa sổ nhìn họ với đôi mất vô hồn.

- Bác sĩ, tại sao ông lại làm thế ? Tôi vừa nói chuyện với nàng và tôi biết đó chính là vợ tôi. Tôi có thể chứng minh cho mọi người cùng thấy điều đó.


-Anh nói gì tôi không hiểu, tại sao anh lại nghĩ là vợ tôi là vợ anh, anh có điên không?


Đoàn giận dữ nhìn vào bộ mặt giả mù sa mưa của ông ta và nói dằn từng tiếng:


- Ông đã không thể xóa những gì chúng tôi chuyện trò với nhau như tôi lúc đầu. Tôi đã giữ lại những lời mọi người trêu ghẹo Kim và những cô vợ của họ trong phần lưu trữ và tôi sẽ mở ra cho những người trong phòng cùng nghe. Họ sẽ nhớ lại tất cả. Tôi nghĩ ông nên thành thật hơn để tôi bỏ qua và khỏi mất danh dự.

Ông ta dơ tay làm một điệu bộ như phản kháng rồi lại thôi. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông ta nói:

- Tôi đã phạm sai lầm, tôI xin nhận lỗi, mong anh thông cảm cho tôi.


- Tối hứa sẽ quên chuyện này. Nhưng tôi muốn nghe ông nói vì sao ông làm vậy.


Mặt hơi cúi xuống và dáng điệu đầy thiểu não, ông ta bắt đầu kể.

Hy, ông bác sĩ vốn là một người ít nói và rất bận rộn nên không có nhiều thì giờ dành cho vợ. Nhưng ông ta lại khao khát có một ngườI vợ búp bê tương đối giống người thật nên rất ngưỡng mộ Kim qua vài lần gặp. Ông ta đã nhìn thấy tấm thẻ dùng để mở cửa nhà Đoàn rơi ở phòng mạch nên đã giữ lấy, định sẽ trả lại khi Đoàn đến tái khám. Nhưng khi chợt nhớ ngày phải đem vợ búp bê đi bảo trì thì bỗng dưng ông lại nẩy ra ý định tráo vợ mình với Kim. Ông cũng được dặn dò và biết nếu qúa hạn thì búp bê sẽ mất hết điện và trở lại tình trạng nguyên thủy. Ông ta đã cùng vợ mở cửa vào nhà Đoàn rồi làm cho vợ ngủ thiếp đi, thay đổi vòng đeo tay, y phục cho hai cô búp bê. Ông ta cũng sửa lại tên tuổi người chồng trong bộ não điện tử của hai người. Mọi việc xẩy ra rất hoàn hảo như ông ta muốn và ông ta tự xoa dịu với lương tâm là trước sau gì Đoàn cũng huấn luyện được cô vợ cũ của ông thành như trước. Nhưng có một điều không ngờ là ông có được nàng, một người vợ tuyệt vời với những ứng xử thông minh và đầy văn hoá, nhưng đồng thời cũng chở nặng dĩ vãng. Những lời thương yêu thầm kín giữa nàng và Đoàn đã bật ra khi nàng trong vòng tay của ông đã khiến ông ghen chịu không nổi. Là một bác sĩ, ông không rành rẽ về máy tính mà chỉ biết những cách điều khiển thông thường, căn bản. Ông không biết đưa những câu chẳng hạn như ” Đoàn yêu dấu của em “ vào phần lưu trữ. Búp bê khi thay tên người nào thì xem người đó là Thượng đế, còn người ta với qủa tim biết cảm xúc thì khó chấp nhận được khi có một hình ảnh khác vẫn còn mãi giữa hai người, thể hiện qua những câu nói tình tứ!

- Anh Đoàn, xin anh tha thứ cho tôi. Tôi rất hối tiếc!


- Hôm ấy tôi không biết là bị mất thẻ mở cửa nhà. Sáng hôm sau khi sắp đi bệnh viện ở biển tôi mới biết nhưng không hiểu rơi ở đâu vì hôm ấy tôi vụng về thế nào mà làm rơi túi xách mấy lần. Cũng may là có một cái khác dành cho Kim.


Ông ta lại nói thêm nhiều nữa nhưng Đoàn không còn để ý. Niềm vui tràn ngập trong lòng chàng, chẳng khác gì khi nghe tin một người thân sắp chết bỗng khỏi bệnh. Nhìn vào trong phòng phía cửa sổ, chàng thấy Kim vẫn đứng đó, thật xinh đẹp dưới ánh trăng và chàng chỉ muốn chạy nhào đến ôm chầm lấy nàng.


* * *

Họ đã trao đổi vợ với nhau và Đoàn đã đưa xuống phần lưu trữ của Kim những gì nàng ghi nhận khi ở với ông bác sĩ. Chàng cũng làm dùm ông điều ấy nhưng không truyền nghề. Hai cô vợ qua lại với nhau và vợ bác sĩ đã thấm nhuần một phần nào phong cách của Kim. Đoàn và bác sĩ đã trở thành bạn và họ thỉnh thoảng vẫn đi chung với nhau trong những chuyến du lịch.

Thời gian trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ. Tóc chàng đã bạc nhiều và đã phải dùng kính. Thỉnh thoảng Đoàn vẫn gặp người trong mộng trong buổi tiệc " ân huệ" dành cho những người có vợ búp bê. Nàng cũng đã già đi nhưng ít hơn so với chàng. Chàng chỉ đứng từ xa nhìn nàng vì không muốn khuấy động lại tình cảm cũ. Kim thì vẫn xinh đẹp và tận tụy với chàng. Nàng có sức khoẻ của một người máy và sẽ chăm sóc chàng những lúc đau ốm, bệnh tật khi tuổi già đến mà không chút ta thán.



Đoàn thương yêu nàng nhưng trong đáy lòng chàng vẫn mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, mỗi người đàn ông sẽ có thể có được một người đàn bà thật sự cho riêng mình, dù xấu dù đẹp, dù đồng cảm hay không!

Thanh Ngọc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.