Thứ Hai, 10 tháng 2, 2025

Từ Trong Giấc Mơ ( Ngày Em Đến )


Từ Trong Giấc Mơ

 

Từ trong những giấc mơ em đã đến mắt như sao trời

Dịu dàng như ánh trăng, nhẹ nhàng như hơi sương loang dần

Vườn đêm khuya hương lan vấn vương, dường gió hát những lời yêu thương

 

ĐK: 

Em huyền hoặc mong manh môi hồng cười say đắm

Em thật gần bên anh, hơi thở ấm tim anh

Tà áo trắng như chạm vào hồn bao cảm xúc dị thường

Bàn tay ẩm hơi sương, lạnh theo gió đêm trăng, vờn trên mái tóc xanh

Ôi không gian chao nghiêng, ảo giác lung linh, hồn quấn quít tơ duyên ĐK

 

Từ bao nhiêu tháng năm, tìm nhau mãi, tương tư hao gầy

Dường như ta đã yêu từ muôn kiếp thiết tha không rời

Rừng thâm u, sông sâu, núi cao, đã che khuất bóng hình yêu thương

 

Em đã đến từ trong giấc mơ, em đã đến từ ngàn xưa.

 

Thanh Ngọc

( Lời bài hát )

https://trinhnu.net/nhac/103355


NGÀY EM ĐẾN

Từ trong những giấc mơ em chợt đến
Nhẹ nhàng dịu dàng như từng câu hát
Thanh thoát trong đêm lãng đãng hơi sương
Tâm hồn anh vẫn trĩu nặng ưu phiền
Đời xuôi ngược cô đơn cùng năm tháng
Đêm nhiệm mầu với trăng vàng tỏa sáng
Sao đầy trời lấp lánh trong mắt em
Đôi mắt sáng ngời chan chứa yêu thương
Cho hồn anh chùng vào bao rung động
Chỉ là em thôi, tìm hoài trong mộng
Từ kiếp nào ta đã rất yêu nhau
Những núi đồi mây phủ những sông sâu
Đã che khuất bóng hình người yêu dấu
Đêm ngày tương tư trái tim se thắt
Vóc dáng hao gầy ngơ ngác vì đâu
Những tiếng chim xao xác trong đêm thâu
Gợi thêm mối sầu thâm sâu như biển
Tà áo trắng mong manh như bóng nguyệt
Chạm vào hồn anh những cảm xúc dị thường
Em thật gần trong hơi thở của anh
Em dịu ngọt môi hồng cười ngây ngất
Gió đêm khuya cho tay ngà lạnh mát
Mái tóc đen huyền phảng phất hương đêm
Không gian xoay tròn ảo giác lung linh...


Thanh Ngọc


Nghe TN hát... Ngày Em Đến :-)


Em Đi Rồi

Mây chẳng muốn bay, trời quên gọi gió

Nắng cũng lặng thầm không rớt trên vai
Dòng sông đứng yên ngắm bóng hình ai
Mà con sóng chẳng còn trôi về bến.

Chiều lặng lẽ không lời chim hót đến
Cánh hoa rơi không muốn vướng chân người
Lá trên cây vẫn lấp lửng chơi vơi
Sợ gió đến cuốn về nơi xa lạ.

Anh ngồi đó, bên ly cà phê đắng
Nhớ em nhiều mà chẳng dám gọi tên

Mười mấy năm... kỷ niệm vẫn êm đềm
Như giấc mộng ngủ quên trong quá khứ.

Nếu một mai trời vô tình nổi gió
Mây lại bay về phía cuối trời xa
Anh vẫn ngồi đây, như thể hôm qua
Chờ nỗi nhớ hóa thành cơn mưa nhỏ.


Phạm Thiên Thanh

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.