Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

Phải Nói - Chẳng Nói





Thơ:Thanh Ngọc ( Họa thơ Xuân Diệu )
Nhạc & Hòa âm: Thanh Ngọc
Trình bày: Thanh Ngọc


Phải Nói

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
Anh biết rồi, em đã nói em yêu,
Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ ?

Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay , yêu mến cũng là không.
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ .

Xuân Diệu


Ch
ẳng Nói !
( Họa thơ )

Yêu thầm lặng, em nghĩ là quá đủ ?
Anh thiết tha, yêu mấy cũng chưa vừa
Phải biết rằng, em ít nói em yêu
Không lập lại tình yêu dường đã cũ?

Yêu như thế, em nghĩ là quá đủ
Vì anh yêu, dù chỉ để trong lòng
Không tỏ bầy, tình vẫn sáng như trăng
Cho nhan sắc em bừng lên chói lọi

Anh say đắm trong tận cùng tình ái
Dõi theo em trên khắp lối em về
Yêu hôm nay mai sao lại hững hờ...
Anh cứ sợ tình ta như đã cũ ?

Yêu như thế, em nghĩ là quá đủ
Nói trăm lần, gian dối cũng bằng không
Dù âm thầm, vẫn nồng đượm đêm xuân
Để chim bướm lượn trong vườn tình ái

Em chẳng nói, chẳng nói và chẳng nói
Cứ cúi đầu không âu yếm nhìn ai
Cứ lặng yên như thể đã đổi thay
Cứ chẳng viết lời yêu thương thắm thiết

Anh phải biết em đã không nói hết
Vì em là thiếu nữ rất mộng mơ
Muốn lời yêu chỉ bàng bạc trong thơ
Trong đôi mắt ngẩn ngơ vì thương nhớ

Yêu như thế, em nghĩ là quá đủ!

Thanh Ngọc 
( Lời bài hát )


Nghe TN hát Chẳng Nói :-)

Cảm Tác:

Trao Em Một Đoá Hoa Lòng

Anh chẳng có vàng son rực rỡ,
Chỉ đôi vần nương gió gửi trao.
Lời thơ ướp hương tình bỡ ngỡ,
Chạm tim em, rung động ngọt ngào.

Mượn hoa cúng Phật xưa người nói,
Anh mượn hoa để tỏ lòng anh.
Dẫu không thật, tình anh rất thật,
Ngát hương yêu, dịu ngọt chân thành.

Nhận đi nhé, môi cười e ấp,
Má bỗng hồng như cánh hoa xinh.
Mắt long lanh thầm trao câu hẹn,
Lời chưa ngỏ, đã rợp trời tình.

Hoa không mật nhưng anh ướp mật,
Em nhận rồi, xin chớ hững hờ.
Đừng như gió thoảng qua ngõ nhỏ,
Bỏ tình anh lặng lẽ bơ vơ.


 Phạm Thiên Thanh
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.