Nhạc & Hòa âm: Thanh Ngọc
Trình bày: Thanh Ngọc
Đọc bài viết của anh Phạm Thiên Thanh N rất vui và cám ơn nhiều những cảm nghĩ đẹp của anh PTT dành cho N nhé.
Như N từng nói và cũng như HTKN từng nói, thơ của anh PTT rất tình, nên khi hát lên dễ chạm vào trái tim người thưởng thức. N thích viết nhạc tình, nhưng lời nhạc của N lại hơi thiếu chất tình như một anh bạn từng nhận xét. Có lẽ không phải vì...kém cỏi mà vì N...không dám viết...quá tình chăng, trừ khi...họa thơ của các thi sĩ ...ngày xưa thì được, vì mình dựa vào ý thơ của tiền bối mà! Thành ra N sẽ luôn...nhờ vả vào tình thơ của anh PTT đó, và hy vọng sẽ có thể phổ nhạc thành công, vừa ý tác giả thơ, thêm màu sắc đẹp cho cuộc đời.
Thân quý.
TN
Cô Gái Đa Tài
Ngoài song xuân đến dịu dàng,
Bướm chao cánh trắng mơ màng hoa bay.
Nắng hồng trải nhẹ hàng cây,
Gió ru điệu mộng ngất ngây hương trời.
Bài thơ cô phổ nhạc rồi
Ôm cây đàn nhỏ hát lời tình ca.
Tóc huyền buông nhẹ thướt tha,
Giọng ngân trong trẻo như làn mây bay.
Lời ca vương vấn heo may,
Nhẹ như tia nắng đong đầy lòng ai.
Cánh hoa vàng rụng bên tai,
Cũng nghe say đắm mơ hoài sắc xuân.
Tiếng đàn dìu bước phù vân,
Hương yêu lặng lẽ theo vần thơ xanh.
Bướm nghiêng cánh mỏng mong manh,
Lặng im nghe khúc tình anh, tình nàng.
Phạm Thiên Thanh
Như N từng nói và cũng như HTKN từng nói, thơ của anh PTT rất tình, nên khi hát lên dễ chạm vào trái tim người thưởng thức. N thích viết nhạc tình, nhưng lời nhạc của N lại hơi thiếu chất tình như một anh bạn từng nhận xét. Có lẽ không phải vì...kém cỏi mà vì N...không dám viết...quá tình chăng, trừ khi...họa thơ của các thi sĩ ...ngày xưa thì được, vì mình dựa vào ý thơ của tiền bối mà! Thành ra N sẽ luôn...nhờ vả vào tình thơ của anh PTT đó, và hy vọng sẽ có thể phổ nhạc thành công, vừa ý tác giả thơ, thêm màu sắc đẹp cho cuộc đời.
Thân quý.
TN

TN là người dệt những vần thơ mềm mại như gió thoảng, dịu dàng như cánh hoa mai rơi trên hiên vắng. Trong nhạc TN có những con đường ngập nắng, những hàng cây thì thầm, và những giấc mơ không tên vẫn còn vương trên bờ mi buổi sớm.
Nhạc TN viết về tình yêu bằng tất cả sự chân thành, không tô vẽ, không cầu kỳ, chỉ để cảm xúc tự nhiên buông rơi trên từng con chữ. Đọc thơ TN, nghe Nhạc TN, tôi thấy một trái tim nồng nàn nhưng cũng mong manh như sương mai. Tôi cứ ngỡ, những dòng thơ ấy, những cung đàn, nốt nhạc ấy, là tiếng lòng đẹp nhất mà mùa xuân từng ngân nga.
Vậy mà TN lại bảo, thơ tôi tình hơn, lãng mạn hơn :-)
- Không, TN đâu biết rằng chính thơ, chính nhạc, chính tiếng hát TN mới là khởi nguồn cho những xúc cảm trong tôi. Nếu thơ tôi có tình, ấy là vì tôi đã mượn nỗi nhớ trong thơ, trong nhạc TN. Nếu thơ tôi lãng mạn, ấy là vì tôi chỉ đang họa theo nét mộng mà Nhạc TN... vẽ ra.
TN là mùa xuân của thơ, của nhạc. Là nắng, là gió, là những rung động dịu dàng. Và trong thế giới của những kẻ yêu chữ, yêu thơ, yêu nhạc, TN chính là nàng thơ, là cung đàn, là nốt nhạc mà tôi trân quý nhất.
Phạm Thiên Thanh
Đọc những lời nhận xét cũng như khen tặng anh Phạm Thiên Thanh dành cho N, N rất vui anh PTT ạ. Đó sẽ là nguồn động lực tạo cho N thêm cảm hứng về văn nghệ.
Đúng là khi đọc thơ và văn của ai đó chúng ta thường có sự mường tượng về họ - một người lạc quan, một người bi quan, một người có những tình cảm sâu lắng, một người thì nồng nhiệt cháy bỏng, một người đắm chìm trong những suy tư không thoát ra được về một nhân vật thân yêu đã ra đi khỏi tầm tay với hay qua đời. N rất đồng cảm với tất cả vì trái tim mình khá nhậy cảm, có sự …thương vay khóc mướn với tha nhân, và N rất muốn chia sẻ bằng cách phổ nhạc, để những tâm tình ấy được nhớ đến dù thời gian đã qua đi rất lâu.
Quả là N cũng hơi bất ngờ vì có những bài thơ anh PTT sáng tác từ hồn thơ của N, vì N nghĩ đó là kỷ niệm về một ai đó, và kỷ niệm thì luôn đẹp và đáng trân trọng.
Một người như thế nào mà có được một hồng nhan tri kỷ như HTKN, chắc là người đó phải có một tâm hồn rất tế nhị truyền đạt qua thơ, đã tạo ra sự gìn giữ về thơ PTT với những kỷ niệm, với bài thơ Nhớ Ơi...Là Nhớ*** thật hồn nhiên, dễ thương. Đọc thơ văn của nàng N cũng đâm ra nhớ nàng mỗi khi nàng vắng bóng nha!
Văn nghệ, một niềm vui của cuộc sống mà nếu ai đã có khả năng thì nên gìn giữ, để quên đi những điều không vui xẩy ra chung quanh ta - điều không thể tránh khỏi, phải không văn thi sĩ Phạm Thiên Thanh!
Thanh Ngọc