Nỗi Lòng*
Anh Tuấn
Cổng trời đứng đợi trăm năm
Người xưa yêu dấu xa xăm chẳng về
Theo nhau con nước đi về
Đổ vào biển lớn hẹn thề tan theo
Đêm trường hiu hắt trăng treo
Chập chờn như lá thu reo cuối trời
Để chiều nhuộm tím trùng khơi
Nhặt từng con sóng ru đời tiếc thương
Tim này nhịp bước tha phương
Tìm đâu một đoá thiên hương mỏi mòn
Đồng xanh giờ đã dỗi hờn
Vắng tênh loài thú chẳng còn yêu nhau
Bao mùa thu trắng mùa ngâu
Trách chi tượng đá bạc đầu đứng trông
Một đời ảo mộng hư không
Nỗi lòng ...mê khúc ...nụ hồng ...tương tư ...
Anh Tuấn
Cổng trời đứng đợi trăm năm
Người xưa yêu dấu xa xăm chẳng về
Theo nhau con nước đi về
Đổ vào biển lớn hẹn thề tan theo
Đêm trường hiu hắt trăng treo
Chập chờn như lá thu reo cuối trời
Để chiều nhuộm tím trùng khơi
Nhặt từng con sóng ru đời tiếc thương
Tim này nhịp bước tha phương
Tìm đâu một đoá thiên hương mỏi mòn
Đồng xanh giờ đã dỗi hờn
Vắng tênh loài thú chẳng còn yêu nhau
Bao mùa thu trắng mùa ngâu
Trách chi tượng đá bạc đầu đứng trông
Một đời ảo mộng hư không
Nỗi lòng ...mê khúc ...nụ hồng ...tương tư ...
Dệt Áng Tơ*
Anh Tuấn
Ngày mai khi mặt trời ngủ say
Ngẩn ngơ trái đất chẳng buồn xoay
Giận hờn trăng héo gầy trăng khuyết
Người yêu, em có thấu tình này
Tình anh muôn thuở vẫn cuồng quay
Tương tư mây khóc muộn tháng ngày
Ngủ vùi trong giấc mơ để thấy
Thấy người trong mộng để anh say
Ngày mai sông núi chẳng còn mơ
Chia nhánh đôi nơi lạc bến bờ
Biển tình dâng sóng ai còn nhớ
Nhớ người tượng đá vẫn mong chờ
Tình anh ghi chép những vần thơ
Viết mấy mùa thu vẫn dại khờ
Tình anh nắn nót vần nhung nhớ
Trọn kiếp tơ tằm dệt ...áng tơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.