nắng hoàng
hôn rạng chiếu
trên mặt đất hoang liêu
rọi soi bao dấu tích
sau đổ nát tiêu điều
trong muôn
ngàn kẽ nứt
của vết bước
thời gian
nỗi buồn nào
đọng lại
khi viễn khách
lang thang
bao năm rồi
lưu lạc
nỗi nhớ vẫn
miên man
vấn vương
niềm hoài tưởng
ray rứt
trong hồn hoang
mắt buồn vương
nắng nhạt
dõi về chốn
bạt ngàn
dường lao
xao âm hưởng
của những lời
thở than
một ngày không
phai nhạt
một tháng
chẳng nguôi quên
đường trải
dài trước mặt
vẫn còn mãi
chông chênh…
thanh ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.