Nhà anh ở trên đồi
muà đông sương tuyết phủ
những hàng cây trơ xương
cô đơn trên lối nhỏ
Những sớm nắng mênh mông
những chiều buồn ảm đạm
mình anh, chỉ mình anh
trong không gian vắng lặng
Quen em thật tình cờ
tưởng chừng như giấc mơ
nỗi tương tư dằn vặt
cho hồn anh ngẩn ngơ
Em ngây thơ mắt biếc
hay độc ác kiêu sa
ơ thờ như không biết
mối tình anh thiết tha
Mơ một lần em đến
mắt đắm say tình nồng
để phòng anh trống vắng
sẽ bừng lên mùa xuân …
Thanh Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.