Hoa mùa xuân nở trắng
vùng cát lạnh hoang liêu
mây phủ giăng sắc xám
như mặt biển đìu hiu
những hàng cây câm lặng
cô đơn trong bóng chiều
dường ngóng thuyền xa khuất
cành lá rủ tiêu điều
mùa xuân mà biển vắng
vì nắng tắt vội vàng
cho cơn mưa tìm đến
thấm ướt mảnh hồn hoang
biển ngàn năm nhung nhớ
biển mãi mãi đợi chờ
trùng khơi ngầm sóng cả
dù biển như lặng lờ...
Thanh Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.