Chàng
tên là Mario, một thanh niên cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt không đẹp trai lắm nhưng
có nét hiền lành dễ mến. Sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống về nghề
chăn nuôi và trồng trọt, chàng điều hành công việc thay cha đã qua đời vì bạo
bệnh, trình độ chỉ đến trung học, thuộc tuýp người sống rất có trách nhiệm với
bản thân và gia đình, xã hội.
Có một cô gái ở gần nhà rất để ý đến chàng, nàng tên là
Rosa, mang tên một loài hoa tượng trưng cho sắc đẹp và tình yêu nồng thắm,
nhưng nàng chỉ có một trong trong hai điều ấy, vì nhan sắc của nàng rất bình
thường như một loài hoa dại, còn tình nàng dành cho chàng thì nồng thắm
như ý nghĩa của loài hoa hồng.
Mẹ
chàng rất thích nàng, vì đó là một cô gái quê hiền lành, chịu khó, luôn tìm
cách gần gũi bà và phụ giúp những gì có thể. Ánh mắt nàng khi nhìn chàng luôn
ẩn chứa bao say đắm mà ai nhìn vào cũng có thể nhận ra, huống hồ gì là một phụ
nữ tinh nhanh như mẹ chàng. Rất nhiều lần bà ngỏ ý là chàng nên kết hôn với
nàng để bà có một cô con dâu quý. Chỉ phiền một nỗi là chàng chỉ xem nàng như
một cô em gái mà thôi nên chàng chưa đồng ý, nhưng bà mẹ thì cứ thúc dục đêm
ngày với những nhận xét đẹp về nàng, bà tin rằng chàng sẽ không có một cô vợ
nào tốt hơn, nếu nhìn quanh các cô gái trong làng. Chàng rất thương mẹ, không
muốn bà phải buồn lòng hoài nên sau cùng chàng ra điều kiện là sẽ làm một
chuyến du lịch ở Roma, nơi chàng chỉ mới thấy qua hình ảnh và những huyền thoại
về nơi này, trước khi bước vào hôn nhân, và tiếp tục cuộc sống một ngày như mọi
ngày. Bà mẹ chấp nhận ngay vì cũng thương cho người con trai ngoan lâu nay chỉ
bó chân tại làng quê.
Nàng Rosa lòng như mở hội, tặng chàng mấy nhánh hồng khô ép trong
một tập thơ tình mua trong tiệm sách, và dặn chàng nhớ điện thoại về
để nàng cũng như mẹ chàng biết tin tức của chàng, thời ấy chưa
có điện thoại cầm tay.
***
Mario đặt chân đến Roma, từ trạm dừng chân đầu tiên
chàng ngồi nghỉ mệt trên một băng đá, lấy bánh mì mà mẹ chàng đã cẩn thận sửa
soạn cho chàng ăn tạm ra dùng, mắt nhìn ngắm một cách thích thú cảnh đẹp và
người đi qua đi lại, cái va ly xách tay để cạnh chân.
Từ
xa một thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu đi đến gần thoáng nhìn chàng, vai khoác một
cái ví khá lớn, mắt đeo cặp kính đen to bản, nàng cũng gật đầu chào chàng khi
chàng ra dấu chào hỏi, thói quen chàng vẫn có khi ở làng quê. Chàng đang nhìn
theo bước nàng thì bất thình lình có một thanh niên đến gần cô gái giật lấy cái
ví rồi bỏ chạy, nàng giật mình rồi hoảng hốt la lên. Nhanh như cắt Mario đuổi
theo tóm lấy tên cướp giật, lấy lại cái ví cho cô gái. Tên này dáng người nhỏ
loắt choắt, thấy tướng tá to lớn của Mario thì biết là không thắng được nên bỏ
chạy. Cô gái vui mừng nhận lại cái ví và hết lời cảm ơn, nhưng cô cũng như
Mario khi nhìn lại băng đá thì cái va ly của chàng đã biến mất, một phần tiền
bạc trong đó, trong túi quần chàng chỉ có một cái ví mỏng đưng giấy tờ tuỳ thân
và một số tiền nhỏ.
Thấy
dáng vẻ rầu rĩ của Mario cô gái rất ân hận, vì chuyện của nàng mà phiền đến con
người tốt bụng ấy. Nàng đứng lại hỏi han, biết được tình cảnh của ân nhân
nên có một quyết định nhanh chóng là cho chàng về ở tạm nhà nàng. Cũng may hôm
ấy là ngày thứ bẩy, nàng, vốn là một thư ký kế toán, đã không phải đi làm.
Chàng
vốn đã thích nàng từ cái nhìn đầu tiên, thấy tính cách quyết đoán mau lẹ của
nàng lòng càng thêm ái mộ.
Nhà nàng là một căn hộ ở trong chung cư tầng cao nhất, gia tài của
cha mẹ để lại, khá chật hẹp nhưng có một sân thượng rộng, nơi trồng nhiều hoa
và cây cảnh rất xanh tươi, đẹp mắt. Nàng cho chàng ở tạm trong một phòng nhỏ và
cho mượn y phục của cha nàng mà nàng còn giữ lại để làm kỷ niệm, vốn cũng là
một người đàn ông cao lớn. Mario không muốn về quê ngay khi vừa bước chân đi,
nên tỏ ý muốn tìm một công việc để có tiền chi dụng. Công việc có ngay vì nàng
vốn hơi lười, là nhờ chàng làm đầu bếp, sắp xếp nhà cửa và lo cây
cảnh trong sân thượng của nàng. Thời gian nàng đi làm chàng có thể đi vòng vòng
thăm viếng Roma
Thật
là tuyệt vời hơn cả tuyệt vời! Chàng rất vui mừng và chỉ nhận một khoảng tiền
tượng trưng mà thôi.
Khi
Mario mượn điện thoại nhà nàng để thăm hỏi mẹ chàng, chàng giấu đi câu chuyện
mất va ly, chỉ nói là vẫn ổn. Thiếu nữ, tên là Tina, cười tủm tỉm khi nghe họ
chuyện trò, thấy chàng, một anh to xác, dường như vẫn còn quá bé nhỏ qua cách
trả lời những câu dặn do ân cần của mẹ chàng.
Những ngày vui vẻ của chàng bắt đầu, chàng làm rất tốt công việc
nàng giao phó, làm Tina phải ngạc nhiên vì tài nấu nướng của chàng, điều chàng
thích nên đã học và thực hành giỏi. Khi nàng đi làm thì Mario cũng ra khỏi nhà
sau khi dọn dẹp nhà cửa, tưới cây và dùng phương tiện di chuyển công cộng để
thăm thú các vùng của Roma, đến chiều thì chàng vòng về nhà sửa soạn nấu nướng
trước khi Tina về đến. Nàng đã tin tưởng giao cho chàng chìa khóa phụ sau khi
chàng cẩn thận đưa cho nàng xem giấy tờ căn cước của chàng, có ghi địa chỉ và
vùng miền chàng đang sống, một tấm thiếp về cơ sở kinh doanh của gia
đình chàng. Chàng mời nàng một khi nàng hứng thú thì hãy làm một chuyến du lịch
vùng chàng đang sinh sống. Tina cười tươi, nói là sẽ có ngày nàng tìm đến đó.
Tình
cảm của chàng dành cho nàng ngày càng sâu đậm, còn nàng thì cũng tỏ ra rất quý
mến chàng. Họ đã chung sống những ngày thật êm đềm, và Tina thừa hiểu là Mario
đã say nắng nàng như thế nào!
Một đôi
lần Mario gọi điện thoại về cho mẹ, thì luôn có Rosa ở cạnh mẹ chàng, nàng
nhắn nhủ chàng giữ gìn sức khỏe và rất mong chàng sớm trở về nhà. Mario bối
rối, bây giờ trong tim chàng đã tràn đầy hình bóng của Tina, thì còn
có tương lai nào cho họ, nhưng chàng không dám nói gì, chỉ ừ hữ và
cũng chúc sức khỏe Rosa.
***
Tina hôm nay sẽ đi thăm bạn gái đến chiều tối mới
về, còn Mario thì sẽ ra khỏi nhà trước nàng, vì Tina hay thức dậy trễ ngày cuối
tuần được nghỉ làm, đó là điều họ đã nói với nhau tối hôm
qua.
Mario
chưa kịp đi thì trời chuyển mưa, gió mạnh làm những nhánh lá từ dàn cây leo từ
nóc nhà rũ xuống bị rơi xuống. Chàng leo lên cái thang lên nóc
nhà để treo lại, thì khám phá ra vài miếng gạch mái nhà bị
sộc sệch nên cũng sửa lại luôn. Trong khi đó thì Tina bỗng thức
dậy sớm hơn thường lệ, nhìn qua cửa sổ nàng thấy trời u ám nên sửa
soạn nhanh để đi đến nhà bạn. Nhìn quanh quất không thấy
Mario đâu nên nàng nhanh tay khóa cửa kính, hạ rèm xuống và rời khỏi
nhà.
Đang
loay hoay trên cao, vì gió lớn nên Mario không nghe rõ lắm, và vì không nghĩ là
Tina dậy sớm nên Mario tưởng đó là tiếng kéo rèm của nhà kế bên mà
thôi. Đến khi chàng leo xuống thì cửa vào nhà đã đóng, và cơn
mưa ào đến thật nặng hạt.
***
Đến
tối muộn Tina mới về đến nhà. Khi kéo rèm phòng khách lên thì Tina giật
mình với cảnh tượng Mario ướt như chuột lột đứng vòng tay ôm lấy
ngực ngoài sân thượng. Một cảm giác xót thương và ân hận dâng cao làm
tim nàng nhói lên, nàng vội nói lời xin lỗi và giục chàng mau đi tắm.
Trong khi chờ đợi chàng bước ra từ phòng tắm nàng vội
vàng đi soạn những thứ có thể ăn cho chàng. Thật may là hôm trước
Mario đã nấu dư một món để chiều nay khi ở nhà một mình chàng sẽ
dùng, không cần nấu nữa.
Sau khi ăn qua loa Mario lên giường trùm chăn, dầm mưa cả
ngày trời chàng rất lạnh, nhưng an ủi Tina là không phải lỗi tại nàng, mà
vì chàng bất cẩn thôi.
Thấy
tội chàng quá, bất giác Tina trèo lên giường ôm chặt lấy Mario. Tim
chàng đập mạnh, bầu nhiệt huyết làm tan cả cơn cảm lạnh, chàng ghì lấy
nàng trong vòng tay xiết chặt, và mọi sự diễn tiến khi nàng không hề có sự
kháng cự nào!
***
Mario chờ đợi và đứng bật dậy khi được gọi đến
tên. Nhân viên y tế đưa chàng vào phòng sau khi đã làm đủ thủ
tục, cô hỏi:
- Anh định bán bao nhiêu máu?
- Hai lít.
Cô tròn mắt:
- Nhiều vậy ư?
- Vâng, vì tôi cần tiền!
Cô không hỏi gì thêm và mọi sự diễn tiến như Mario muốn.
Rời khỏi nhà thương chàng có phần xanh xao, nhưng niềm vui tràn
ngập trong lòng làm tan biến sự mệt mỏi. Tiếp theo đó chàng bước vào một tiệm
kim hoàn để mua một cái nhẫn đính hôn. Ni tấc thì chàng thầm ước
lượng khi ngắm nghía ngón tay áp út thon dài với móng sơn màu đỏ
của Tina.
***
Sau bữa cơm tối hai người ra phòng khách xem ti vi. Bỗng chàng quỳ
sụp dưới chân nàng, thò tay vào túi áo lấy ra một cái hộp xinh xắn và nói một
cách âu yếm:
- Tina, anh tặng em và mong em sẽ là ý trung nhân của anh.
Tina ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn vàng xinh xắn với mặt ngọc trai mà
Mario lấy ra, nàng lạnh lùng nói:
- Sao anh không hỏi em trước, em đã có ý định
gì đâu.
- Chúng ta đã yêu nhau, anh nghĩ là mình nên chính thức hoá
ngay chứ.
- Không, em chưa nghĩ gì cả, và chúng ta ở hai vùng trời khác
biệt, làm sao có thể đến với nhau.
- Thì em hãy về sống với anh, anh đã có một sự nghiệp vững
vàng, em không cần phải đi làm nữa.
Nàng đứng phắt dậy:
- Xin lỗi anh, em yêu cuộc sống ở đây, không thể nào về
làng quê với anh được. Mà thật ra em chưa yêu anh, em rất tiếc.
Không đợi Mario kịp nói gì, nàng bước nhanh về phòng. Mario
ngơ ngác nhìn theo, không thể tưởng tượng được mọi sự lại diễn biến như
vậy!
***
Chàng buồn bã trả lại chìa khóa nhà cho Tina với lời
cám ơn, và mong rằng sau một tuần nếu nàng đổi ý kiến thì cứ gọi
cho chàng. Nàng cũng hơi chạnh lòng với vẻ thiểu não của Mario, an ủi là
cũng cần thời gian để suy nghĩ, và rất tiếc vì vắng chàng nàng sẽ buồn
vì đã quen với sự chăm sóc tận tình, chu đáo của chàng. Sau
cái ôm thật chặt chàng rời đi và nàng lặng lẽ khép cửa lại.
***
Hai tháng sau, trong một ngày trời nắng đẹp, Mario và Rosa
ngồi kề bên nhau trên một chiếc xe cắt cỏ. Rosa cười nói huyên thuyên còn Mario
thì ít nói như thường lệ, thỉnh thoảng Rosa quay sang hôn nhẹ lên má
chàng.
Bỗng có tiếng chân người ngoài cổng, cả hai cùng quay lại, Mario
sững người vì đó là Tina, xinh đẹp và yêu kiều trong bộ váy thật
sang. Nàng ra dấu chào hai người.
Mario bật dậy, khẽ nói Rosa chờ chàng một chút rồi tiến về phía
Tina. Chàng đưa Tina đi dọc theo con đường xanh bóng cây để
trò chuyện.
- Mario à, sau khi anh đi em cảm thấy nhớ anh lắm. Em
mong rằng anh sẽ trở lại Roma cùng em.
- Anh đã mỏi mòn chờ tin em mà không thấy. Đến bây giờ
em mới có quyết định sao?
- Em không quyết định gì cả, chỉ là nhớ anh, ghé thăm anh, và
mong anh làm thêm một chuyến du lịch dài hạn ở Roma.
Mario cười buồn:
- Cám ơn em, nhưng bây giờ anh không còn tự do như trước, anh
sắp thành hôn với với Rose, cô gái mà em đã thấy.
Tina cắn môi rồi nói lời từ giã với Mario, vì nàng không muốn làm
phiền hai người.
Mario quay vào với Rosa, giữ vẻ mặt bình thản. Rosa khẽ hỏi:
- Ai vậy anh?
- À, là một cô bạn ngày xưa em ạ. Cô đi chơi với
nhóm bạn ngang qua đây nên ghé chào anh thôi.
Thanh Ngọc
( Phóng tác từ một phim hài của Ý )