Tiếng Đàn Trong Đêm
Trong đêm sâu tiếng đàn ai
trầm bổng
Hòa gió khuya lồng lộng lướt
qua mành
Chốn khuê phòng thiếu nữ mắt
long lanh
Như hồi tưởng những thanh âm
một thuở
Những cung tơ dạt dào như
sóng vỗ
Cuộn vào bờ trắng xoá dưới
trăng đơn
Chạm vào tim khơi dậy những
dư hương
Còn âm ỉ trong khu vườn tâm
thức
Đèn đường soi lá thu khô đỏ
sắc
Soi bóng người lữ khách rất
cô đơn
Trong màn sương trầm mặc khúc
tiêu tương
Gieo lưu luyến vấn vương hồn
thiếu nữ…
Thanh Ngọc
TIẾNG ĐÀN NHẠC SĨ THANH NGỌC
Một ngày nghe thơ mình bay bổng
Tiếng đàn ai lồng lộng “ Xuân Hồng”
Thì ra thiếu nữ khuê phòng
Cho thơ vào nhạc những dòng long lanh
Cho sống lại âm thanh một thuở
Bên mạn thuyền sóng vỗ dạt dào
Hoa biển nở vội trắng phau
Bồng bềnh trôi dạt phối màu cô đơn
Sóng vỗ về trong hồn chợt thức
Nhớ thuở nào bất lực rời tàu
Kể từ ngày đó mất nhau
Tương giang kẻ cuối người đầu sông tương
Cho Ngưu Lang vấn vương Chức Nữ
Thôi cũng đành viễn xứ từ đây
Cung đàn lỡ nhịp chùng dây
Từng đêm giấc mộng ru ngày tháng qua
Đồng Văn
Hồn Thơ Thi Sĩ Đồng
Văn
Cám ơn người đã họa thơ
Chứa chan nhịp điệu ươm mơ cho đời
Như tiếng đàn chơi vơi đêm vắng
Khúc Xuân Hồng sâu lắng ngọt vui
Nhớ về một thuở xa xôi
Xuân về thiếu nữ môi cười xinh tươi
Đêm thanh mắt rạng sao trời
Chải muôn sợi tóc óng ngời ánh trăng
Tàu xa khơi long lanh mắt lệ
Mối tình xanh như thế đành quên
Dây chùng phím lạc…buồn tênh
Hồn người viễn xứ ngả nghiêng với sầu
Khúc tiêu tương đượm màu u uất
Như niềm riêng chất ngất trong tim
Nhạc hòa thơ để kiếm tìm
Thanh âm một thuở êm đềm trong mơ…
Thanh Ngọc