Khi người ta không có tiền hoặc có ít tiền thì tiền bạc là nỗi
khát khao cao độ, là cái đích mà ai cũng mong đạt được, thế nhưng khi có nhiều
tiền trong tay thì tự dưng lại thấy dửng dưng, và đôi khi thấy cái câu “ tiền bạc
không đem lại hạnh phúc “ thật là chí lý! Gần nửa năm nay tôi đã nghiệm ra điều
đó sau khi Marta, người chị cuối cùng trong ba người chị của tôi nhắm mắt xuôi
tay, để lại một gia tài kết xù, làm tài sản của tôi gia tăng cực độ, sau những
gia tài mà tôi thừa hưởng từ hai ngưởi chị ra đi từ trước, một người không có
chồng và một người thì tuy lập gia đình nhưng không có con. Marta là người chị
giàu có nhất vì kết hôn với một người đàn ông lớn hơn khá nhiều tuổi nhưng tiền
bạc không kể xiết, nên sau này đã qua đời trước chị mười năm. Họ cũng không có
con nhưng người anh rể rất yêu vợ và tốt tánh nên chấp nhận điều đó. Mọi tình
thương họ dành hết cho tôi, là người em trai nhỏ tuổi nhất trong bốn chị em và
tánh tình ngay thẳng, giàu tình cảm đã làm cho các chị và hai anh rể thuở sinh
thời yêu quý, và đôi khi xem tôi như con vì tôi thua người chị sanh sau cùng những
20 tuổi. Thay cha mẹ đã qua đời vì tuổi già sức yếu, họ luôn chăm lo và nâng đỡ
tôi.
Bây giờ thì tôi là người duy nhất còn lại trong gia đình, sự
cô đơn trống vắng làm tôi cảm thấy đau buồn và hụt hẫng vô kể vì tôi không có vợ
để dựa dẫm tinh thần. Vốn là người giản dị, tôi vẫn sống rất bình thường trong
căn nhà cố hữu của mình. Ngoài việc thường trích tiền ra làm việc thiện, tôi không
dùng xe hơi đắt tiền, không ăn mặc những trang phục hàng hiệu, vẫn giữ lại và để
trống căn nhà đẹp của chị Marta, là nơi lưu giữ những kỷ niệm thân thương với
gia đình anh chị ấy, từng là nơi họp mặt tất cả gia đình trong những dịp lễ lộc.
Cũng vì vậy mà không một người hàng xóm nào biết được tôi đã giàu như thế nào,
có hai chục triệu Euro trong tay.Tôi từng ngỏ ý tặng căn nhà đó cho Valeria nhưng
nàng từ chối. Valeria, người phụ nữ đã khiến tôi say mê từ rất lâu và theo đuổi
mãi nhưng nàng luôn cự tuyệt lời cầu hôn, dù vẫn để tôi lui tới như một người bạn thân.
Không hiểu kiếp trước chúng tôi có nợ gì nhau mà tôi kiếp này
không làm sao không tơ tưởng đến nàng, người đẹp có vóc dáng kiều diễm như búp
bê Barbie với bộ ngực nở nang, vòng eo bằng chét tay, đôi mông tròn gợi cảm ,
tay chân nuột nà xinh xắn. Nước da trắng mịn của nàng làm tôi lúc nào cũng muốn
ve vuốt trong khi nàng hay than phiền là thích có làn da rám nắng, mỗi khi đi
biển thì luôn phơi nắng nhưng chỉ hồng hào hơn rồi sau đó lại trở lại màu trắng
mát như trước. Khuôn mặt nàng hình trái tim rất hoàn hảo với đôi mắt nhung to,
sống mũi cao thanh tú, đôi môi mọng và chiếc cằm chẻ xinh xắn. Đã vậy nàng lại
thích và biết trang điểm, ăn mặc, đôi bàn tay với những ngón dài có móng sơn
thay đổi màu mỗi tháng thật đẹp làm tôi thích nắm lấy và đôi khi hôn nhẹ lên.
Người vừa đẹp vừa điệu, vừa diện, vừa vui vẻ cởi mở, có duyên làm không phải mình
tôi mà biết bao người cứ vây quanh mỗi khi nàng xuất hiện ở những buổi tiệc hay phòng
khiêu vũ.
Tôi còn nhớ mãi cảm giác như bị điện giật khi gặp nàng lần đầu
tiên, lúc đó nàng đã có phong thái rất chững chạc tuy nhìn rất trẻ và đẹp mê hồn
trong chiếc váy màu xám nhạt thanh nhã và sang trọng, nàng ngồi giữa đám bạn gái
cũng xinh đẹp nhưng vẫn toả sáng như ánh mặt trời, làm tôi không thể rời mắt khỏi
nàng. Sau khi nàng khiêu vũ vài lần với người khác tôi đã bạo dạn đến làm quen
và mời nàng nhẩy. Có lẽ nàng cũng đã thấy ánh mắt như nam châm của tôi hướng về
mình nên nàng cũng vui và nhận lời. Phụ nữ mà, ai chẳng thích được chiêm ngưỡng!
Sau vài lần gặp gỡ ở
phòng khiêu vũ, chúng tôi đã thân hơn và tôi đã xin được số điện thoại của nàng.
Tôi thường xuyên liên lạc, còn ngỏ lời cầu hôn dù biết nàng đã có chồng. Theo
những câu khơi chuyện thì tôi cảm thấy nàng không còn yêu chồng, dù rằng khi nàng
lập gia đình với anh ấy, một người điển trai, là do tình yêu, ở độ tuổi mười tám,
còn quá trẻ nên còn bồng bột. Thời con gái qua đi quá sớm làm sau đó nàng cảm
thấy nuối tiếc, khi lẽ ra là cánh chim bay nhẩy trong những khung trời mới lạ
thì nàng phải giam mình vào những công việc nội trợ nhàm chán, phải lo giặt ủi
từng cái sơ mi cho chồng, và đứa con ra đời càng làm nàng đầu tắt mặt tối. Cho đến
khi nàng quyết định đi làm thì tình trạng càng tệ hơn khi người chồng không hề
biết phụ vợ, khiến mỗi ngày qua đi là một ngày mệt mỏi cùng cực! Tôi tin nàng sẽ
sống thoải mái hơn với tôi nên luôn dụ dỗ nàng bỏ chồng theo tôi, vì thời gian
tôi quen nàng thì cậu con trai của nàng đã khá lớn. Nàng luôn từ chối, với nhiều
lý do, nhiều khi còn trách tôi sao cứ theo tán tỉnh nàng mãi, và nàng luôn khuyên
tôi tìm bạn gái khác, chưa vướng bận, sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi, nhưng tôi
thì cũng như nàng, khăng khăng với tâm tình của mình!
Thật ra tôi cũng là một gã coi được với dáng vẻ cao ráo và hơi
gầy, cũng nhiều cô gái để ý đến tôi, nhất là những bà chị khi còn sống luôn chấm
đám này đám nọ cho tôi, cũng có những nàng trông dễ thương, hiền thục, nhưng tôi
đã trao trái tim cho Valeria nên không thấy cảm xúc trước các phụ nữ ấy. Vả lại,
công việc giới thiệu sản phẩm của hãng rượu, tìm khách hàng mới làm tôi cũng khá
bận rộn và luôn đi đó đi đây, nên tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh để tìm
hiểu họ.
Valeria sau năm năm quen tôi thì nàng chính thức ly dị khi
con trai đủ 18 tuổi, đã trưởng thành. Nàng phải dậy sớm để đi làm nên thường đi
ngủ sớm, tôi chỉ có thể gọi điện thoại chuyện vãn với nàng trước 9 giờ tối. Ngày
cuối tuần thì nàng có những công việc phải làm, gặp gỡ bạn gái nên thỉnh thoảng
mới cho phép tôi mời nàng đi ăn đi chơi. Dù đã tự do nhưng nàng vẫn không mặn mà
với lời cầu hôn tôi luôn nhắc lại mỗi khi nàng vui vẻ. Với cái cớ là vết thương
của cuộc ly dị chưa lành, nàng chưa cảm thấy muốn tái diễn lại vở kịch hôn nhân,
luôn trách tôi sao không hài lòng làm một người bạn dễ thương của nàng. Tôi buồn
lắm, nhưng trách nàng có nghĩa là mất nàng nên tôi thường gượng gạo với câu nói
cố hữu là tôi sẽ chờ đợi đến khi nào nàng biến tôi thành người hạnh phúc nhất
trên đời, được đi bên nàng mặc bộ áo cưới lộng lẫy trong giáo đường đầy hoa tươi,
ngày đám cưới của chúng tôi. Nàng hay cười lớn và nói là tôi cũng văn vẻ nhỉ,
khác hẳn thường nhật là người không biết mồm mép. Ôi, phụ nữ, họ luôn yêu bằng
tai, luôn thích những chàng khéo ăn nói, biết dùng những lời tán tụng hoa mỹ làm
cho họ hãnh diện.
Giai đoạn đó nàng luôn có những buồn vui bất chợt, khi thì tươi
như hoa, khi thì lạnh lùng xa vắng, từ chối ra ngoài với tôi. Đôi khi nàng còn
nói thẳng là đừng theo nàng nữa vì nàng không muốn! Tuy nhiên sau đó thì nàng lại
điện thoại cáo lỗi với tôi làm tôi hết giận ngay!
Bạn bè thân mắng tôi như tát nước khi thấy tình cảnh của tôi,
họ khuyên quên nàng đi, hãy xây dựng cho mình một cuộc sống êm ả bên người phụ
nữ biết yêu thương, tử tế với tôi. Họ không hiểu được là nếu dễ dàng như thế thì
làm sao thế nhân lại gọi người khi đang yêu giống như bị ma tình ám ảnh, như
những người nghiện rượu thì không thoát khỏi ma men! Valeria, em đã có bùa ngải
gì buộc tôi vào tròng vậy, khi tôi còn chưa được hôn lên mái tóc hung đỏ óng ả
của em, mái tóc làm khuôn mặt em càng thêm rạng rỡ!
Tình trạng cứ như vậy trong khi thời gian trôi nhanh đến chóng
mặt, và tôi biết điều đó khi mái tóc đã pha màu, đã thưa thớt hơn. Sắc đẹp của
nàng cũng có phần phai đi nhưng không đáng kể. Có lẽ vì nàng biết giữ gìn nhan
sắc và tân trang bằng thẩm mỹ viện, thân hình thì vẫn hoàn hảo như xưa. Tôi vẫn
khuyên nàng không cần phải chú trọng nhiều đến hình thức vì không cần thiết, vì
tôi sợ biết đâu sự sửa sang sẽ gây hại cho nàng như những phụ nữ sửa sắc đẹp mà
không thành công, chỉ tiền mất tật mang, có khi lại hại đến sức khỏe, tính mạng.
Lời thật này làm nàng có vẻ không vui và có lẽ mơ hồ cảm thấy tôi chưa chắc đã
có nhiều quan điểm giống như nàng, tán thưởng những gì nàng muốn làm! Đối lại nàng
cũng thường than phiền là sao tôi không mặc y phục hàng hiệu khi có một núi của,
tiền bạc mà không xử dụng thì có nghĩa lý gì. Tôi trả lời là đàn ông không cần
chưng diện, tiền bạc là để nàng dùng thôi. Nàng cười nói tỉnh bơ:
-
Anh hãy chứng minh bằng cách mua xe Mercedes cho em nhé,
em muốn anh sẽ chở em trên xe đó!
-
Được thôi, và anh sẽ đóng mọi thứ tiền bảo hiểm xe cho
em. Khi nào em thích thì chúng ta sẽ đi chọn một chiếc nhé.
Nàng cười vui vẻ nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nhắc lại
chuyện ấy. Còn việc tôi làm thẻ tín dụng và bỏ tiền vào cho nàng tiêu xài nhân
dịp sinh nhật nàng, và bảo khi hết tiền cho tôi biết, thì nàng không từ chối. Đúng
rồi, việc làm mới chứng minh được hơn là nói suông. Còn điều tôi nói sẽ làm di chúc cho nàng thừa hưởng nếu
như tôi qua đời thì nàng có vẻ hơi dửng dưng, có lẽ nàng nghĩ biết ai sẽ chết
trước với những bất trắc trong đời sống, là tai nạn, bệnh tật và đôi khi do những
kẻ tâm thần sát hại mình; và nếu như tôi sống lâu thì đến khi chết trước nàng
thì lúc đó nàng đã già nua, ăn còn không nổi, xài tiền gì nữa!
Mặt khác, sau một lần đổ vỡ thì hình như ai cũng không còn
tin vào hôn nhân. Nàng đã sống một mình quen rồi nên muốn sống tự do, không còn
phải lo lắng cho một mái gia đình, nơi người phụ nữ ít nhiều phải tùy thuộc vào
chồng, không thể muốn làm gì cũng được. Ngoài ra nàng vẫn có đủ tiền để tiêu xài
thoải mái và ngay cả cung cấp thêm cho con trai, đã kết hôn và có con nhưng tiền
bạc hơi thiếu thốn vì vợ không đi làm. Những lời trấn an của tôi là sẽ để nàng
hoàn toàn tự do nhưng nàng vẫn ngần ngại, ngay cả khi tôi nói sẽ để nàng được
biệt lập khi chúng tôi có hai phòng ngủ riêng biệt. Tôi thật sự ao ước được có
nàng trong đời tôi, được nhìn thấy nàng hàng ngày, được ôm ấp người tôi yêu dấu
đã hai mươi năm nay. Tôi muốn hương thơm từ người nàng sẽ tạo thêm sinh khí cho
căn nhà vắng vẻ của tôi, căn nhà mà chỉ
có bóng dáng của người đến giúp việc nhà vài tiếng một ngày
-
Valeria, anh rất yêu và muốn chiều chuộng em. Anh sẽ tặng
em những gì em thích và viết di chúc để lại tài sản cho em. Chúng ta không nên
kéo dài tình trạng này, lấy anh nhé.
-
Nàng cười tủm tỉm, nháy mắt với tôi,
một cử chỉ thật đáng yêu:
-
Bây giờ em cũng lo sợ khi nghĩ đến tuổi già sắp đến, lúc
đó sẽ rất cô đơn phải không anh?
- Đúng vậy. Anh không những muốn lo
cho em mà còn cho con em sau này nữa.
Lời nói chân thành của tôi có vẻ làm
nàng xúc động, nàng khẽ chớp mắt:
-
Em thật sự cảm động và cám ơn anh. Thôi thì anh cho em thêm
một thời gian để suy nghĩ nhé, Silvo yêu quý.
Thật ra em cũng tham lắm, em sợ mình lấy nhau rồi lại không được như bây
giờ. Lúc đó biết anh có chịu được bản tính của em không, và biết đâu anh lại chán
em, một điều mất mát to lớn vì em luôn muốn tình anh dành cho em nguyên vẹn đó.
Cái gì chưa có được thì còn ao ước, khi đã có rồi thì… Anh à, em thích mình cứ
mỗi người một nhà, chỉ gặp nhau trò chuyện thế này thôi là cũng vui lắm rồi. Thời
gian đã trôi đi, em cảm thấy mình không còn được như xưa.
Tôi cũng hơi buồn:
-
Đúng là em đã để mất đi những ngày tháng đẹp của chúng
ta. Nhưng dù sao anh vẫn chỉ yêu một mình em và muốn có em bên cạnh cho đến cuối
đời. Anh rất cô đơn và muốn hoà nhập vào gia đình em, có em và con em, và những
người thân của em. Em xem, không có em thì tiền bạc có nghĩa lý gì, anh chỉ muốn
dùng nó cho em! Em đồng ý lấy anh hay không thì tiền của anh vẫn là tiền của em
thôi, nhưng em nên nghĩ là sẽ có lúc mình không còn sức khỏe nữa, cần nương tựa
vào nhau, nếu chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận thì vẫn hơn, cho anh và
cả cho em, Valeria yêu dấu!
Valeria nắm lấy tay tôi áp vào má
nàng một cách âu yếm nhưng không nói gì, đôi mắt đẹp có vẻ đăm chiêu!
* * *
Hôm nay Valeria đi biển, nơi nàng
có nhà cho thuê, để thăm gia đình người em gái. Tôi ở nhà một mình, đi ra đi vào
mãi cũng buồn nên quyết định thay y phục để ra phố và mua một món quà thật đẹp
cho nàng. Vừa định mở cửa thì có tiếng chuông cửa làm tôi lấy làm lạ, tôi ngó
ra cửa sổ và thấy đó là một phụ nữ quen, người nữ y tá từng chăm sóc cho chị
Marta một thời gian khá dài, tên Nadia. Nàng chạm vào ánh mắt tôi và ra dấu chào
hỏi. Tôi cũng làm như vậy và mở cửa mời nàng vào.
Nadia lúc này trông có vẻ tròn trịa
hơn xưa và ăn mặc tươm tất. Trước khi chị Marta mất một thời gian thì nàng nghỉ
làm vì một lý do riêng nên phải nhờ dến một y tá khác thay thế. Tôi rất tiếc vì
nàng rất tận tâm và chăm sóc chu đáo chị tôi, và nàng cũng rất tử tế với tôi,
luôn sửa soạn những món ăn chơi ngon và đẹp mắt cho tôi, mỗi khi biết tôi ghé
thăm chị. Là một người độc thân và hay ăn ngoài đường hay trong khách sạn, tôi
luôn rất thích khi được chiều chuộng như vậy. Valeria thì rất cẩn thận trong việc
ăn uống để giữ eo và sức khỏe, nên thỉnh thoảng nàng mới làm cơm đãi tôi, sau
những chuyến tôi đi công việc xa lâu ngày. Tuy vậy nàng cũng rất khéo léo với công
việc bếp núc.
Sau khi đã yên vị và nói chuyện
trời mưa trời nắng với tôi, Nadia mới mở
ví lấy ra một xấp ảnh đưa cho tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng cầm lấy xem. Đó
là hình của hai đứa bé sinh đôi, một trai và một gái, trông rất bụ bẫm dễ thương.
-
Hai đứa bé trông yêu quá, con của em à?
-
Vâng, và cũng là con của anh nữa.
Tôi muốn nhẩy dựng lên vì ngạc
nhiên, cô nàng này sao lại đùa tôi như vậy, phải chăng là có vấn đề về tâm thần!
-
Em làm anh giật mình nha! Không lẽ em muốn anh nhận chúng
làm con đỡ đầu?
Nàng vẫn điềm tĩnh:
-
Không anh ạ, chúng đúng là con ruột của anh. Chị Marta
trước khi mất cũng đã được thấy chúng và vui mừng lắm. Chị ấy đã viết một lá thư
để lại trước khi chết và dặn em chỉ đưa cho anh xem khi hai đứa bé đã hơn một năm
tuổi. Anh xem đi rồi em sẽ thuật lại sự việc cho anh nghe.
Tôi cầm ngay lấy bức thư, quả nhiên là nét chữ của chị tôi với
loại giấy chị vẫn hay dùng để viết thư cho tôi khi cần. Chị vẫn giữ thói quen
viết thư tay và gửi bằng Bưu Điện. Đó là một bức thư nói lên sự vui mừng vì có
cháu, cám ơn Nadia đã giúp chị trong việc giúp tôi có con nối dòng, và sau cùng
thì nói là tôi đừng trách Nadia vì đó là điều ước muốn của chị. Chị cũng dặn
Nadia nhớ trao cho tôi tờ thử ADN xác nhận chúng đúng là con của tôi. Họ đã lén
lấy những sợi tóc của tôi vương trên gối để sau mang đi thử.
Tôi không nghĩ Nadia có thể dựng lên vở kịch đầy dối trá, nhưng
quả là tôi rất ngẩn ngơ. Bất giác tôi cầm bức hình lên xem lại và cảm thấy chúng
dường như có nét giống tôi hồi còn bé.
- Em biết là anh rất bất ngờ nhưng quả thật là em không hoàn
toàn làm việc này vì tiền, mà vì thiện cảm với anh và gia đình anh. Em ly dị chồng
và không có con vì chồng vô sinh, em không còn muốn kết hôn nhưng vẫn rất khao
khát được làm mẹ anh Silvio ạ.
Nhìn ánh mắt của Nadia tôi cảm thấy rất chân thành nên tôi
chỉ lặng lẽ yêu cầu nàng kể cho tôi nghe sự việc đã xẩy ra như thế nào. Và nàng
đã từ tốn kể lại tất cả.
Ngày ấy chị Marta cảm thấy mình già yếu, chắc không còn sống
được bao lâu nên sau khi tình cảm của chị và Nadia đã trở nên thân thiết chị đã
kể về tôi, về nguyện vọng có cháu nối dòng. Chị biết mối tình cuồng điên của tôi
dành cho Valeria, đã nhiều lần khuyên tôi xa rời nàng vì nàng không muốn kết hôn
với tôi nhưng tôi khăng khăng không nghe. Chị cũng quý Nadia là người hiền lành
tử tế nên cũng muốn Nadia trở thành em dâu tinh thần, sinh cho tôi một đứa con,
và chị cũng hy vọng là sau đó tôi sẽ chuyển tình cảm qua mẹ của con tôi, thì sẽ
vẹn mọi bề. Dĩ nhiên cũng phải chờ xem nàng có thụ thai được không nữa!
Hai người đã tìm cách cho tôi sẽ không tỉnh táo khi cho tôi
uống một liều thuốc ngủ nhẹ, sau một bữa ăn tối ngon và có nhiều gia vị cay như
tiêu, ớt, tỏi. Trước lúc tôi lên giường thì chị cứ nói chuyện với tôi mãi khiến
hai mắt tôi như muốn ríu lại. Đêm ấy, trong căn phòng tối màn che trướng rũ,
Nadia đã lẻn vào với chiếc áo ngủ bằng lụa mịn màng tẩm mùi nước hoa mà Valeria
vẫn hay xử dụng. Nàng mơn trớn tôi rất điệu nghệ làm thân hình tôi thật nóng bỏng
và háo hức, mắt mở không lên nhưng tôi đã yêu nàng một cách cuồng nhiệt, luôn
miệng gọi tên Valeria một cách say đắm. Tất cả tình yêu, lòng khao khát như nổ
tung khi hai thân hình quấn vào nhau, tôi nghe nàng rên nhè nhẹ làm sự sung sướng
càng dâng lên cực độ, và sau đó thì tôi thiếp đi trong hạnh phúc vô biên. Sáng
hôm sau tôi đã tưởng mình trải qua một giấc mơ tuyệt vời khi thấy mình vẫn ở
nguyên trong bộ áo ngủ trên chiếc giường chăn nệm vẫn khá phẳng phiu. Tôi không
kể cho Valeria nghe, chỉ thầm giữ giấc mơ đẹp một mình, thường nằm hồi tưởng lại
một cách khoan khoái!
Bây giờ thì tôi hiểu là Nadia đã lau và mặc lại y phục cho tôi,
sau khi đã thay tấm trải giường khác. Bất giác tôi nhìn nàng, Nadia đang cúi mặt
vì xấu hổ, má hồng lên.
- Một tháng sau thì sự
may mắn đã đến vì em thụ thai và sau đó đã mẹ tròn con vuông, chị Marta đã được
nhìn thấy hai đứa bé khi em mang đến cho chị xem sau khi đã cứng cát, khi chị
Marta nhờ người y tá mới ra khỏi nhà đi mua sắm cho chị, và điều ấy cứ tái diễn
cho đến khi chị qua đời. Chị đã chu cấp cho em đầy đủ để nuôi con anh ạ. Bây giờ
thì em báo tin cho anh biết, hy vọng anh sẽ khai sinh cho chúng. Tùy anh quyết định
nhé, còn bản thân em sẽ không đòi hỏi gì ở anh cả.
Thật khó tả được cảm giác của tôi lúc đó, quá bất ngờ vì có
con ngang xương, nhưng cũng rất vui mừng. Tôi tin khi nghe câu chuyện và xem tờ
giấy thử ADN Nadia đưa ra. Bất giác lòng thương mến dành cho Nadia nổi lên dào
dạt, tôi đến ôm nàng một cách trìu mến:
- Cám ơn em Nadia, em quả thật đã quá tốt với anh và gia đình
anh, tặng cho anh một niềm vui quá sức tưởng tuợng. Cho dù anh không thể lấy em
vì nặng tình với Valeria, nhưng anh sẽ lo cho em và hai con thật đầy đủ. Em hãy
đưa chúng đến ở nhà chị Marta để gần anh, tiện cho anh qua lại hàng ngày nhé.
_- Vâng, em sẽ nghe theo lời anh. Như vậy cũng đã quá hạnh
phúc với em rồi.
* * *
Khi gặp lại Valeria và tặng nàng chiếc đồng hồ nạm kim cương
đắt giá tôi đã kể lại sự việc cho nàng nghe. Nàng rất ngỡ ngàng như tôi đoán trước
nhưng cũng bầy tỏ sự vui mừng cho tôi, khi tôi có con. Từng là mẹ, nàng hiểu một
đứa con quan trọng thế nào cho người làm cha, làm mẹ. Có lẽ nàng cũng hơi hụt hẫng
khi cảm thấy tình yêu tôi dành cho nàng bây giờ đã bị chia xẻ.
Để đánh tan cảm giác ấy của nàng tôi nhắc lại lời cầu hôn một
cách thiết tha. Lần này thì nàng nói một cách khẳng định:
-
Không anh ạ, tình yêu của anh dành cho em làm em rất hạnh
phúc và trân trọng, nhưng anh nên lấy Nadia để con của anh có đầy đủ bố mẹ. Cô ấy
còn trẻ, sẽ chăm sóc tốt cho anh. Em sẽ luôn là một người thật gần gũi bên anh
như vẫn là như vậy, với lại em có con, có cháu nên cũng rất là mãn nguyện rồi.
-
Em thật là tốt Valeria, nếu em đã nghĩ như vậy thì anh
cũng không nên ép uổng em nữa, nhưng anh không lấy Nadia đâu, vì cô ấy cũng chỉ
cần con, không buộc anh phải lấy cô. Anh đã suy nghĩ và thực hiện điều này, là
chia sẻ phân nửa gia tài cho em ngay bây giờ để em có thể dùng như thế nào cũng
được, để lo cho con em nữa. Phần còn lại thì anh sẽ để cho hai đứa con của anh,
để mẹ chúng làm giám hộ trong trường hợp anh mất mà chúng chưa trưởng thành.
Anh đã sửa soạn xong xuôi để chuyển vào tài khoản của em.
-
Em cảm thấy như vậy có vẻ không đúng Silvio à.
-
Không, nếu em không nhận thì anh sẽ rất đau lòng đó, vì
tâm nguyện của anh là cho em được hưởng những gì anh có, để tiêu xài dùm anh, vì
nếu không tiền bạc có ý nghĩa gì khi anh không thích xử dụng chúng.
Nàng bật cười khi nghe tôi lập lại
câu nói của nàng lúc trước.
-
Em biết không, ước nguyện một đời của anh là được cùng
em đi hưởng tuần trăng mật khắp thế giới. Cho dù chúng ta không kết hôn như em
muốn nhưng anh vẫn ao ước điều đó. Nếu em đồng ý thì thật là hạnh phúc cho anh,
còn bằng không thì cũng không sao cả, coi như anh kiếp trước ở bạc nên kiếp này
phải khổ vì em!
-Ô, hôm nay em mới thấy là anh cũng khéo miệng quá nha!
Nàng lại cười khanh khách và từ giã sau khi vuốt má tôi thì
thầm:
Vâng, thì chúng ta sẽ đi một vòng thế giới. Anh hãy lo vé máy
bay, còn em thì lo sắm y phục đẹp cho anh đó!
Thanh Ngọc
* Đây là một câu chuyện có thật, tác giả lược bỏ bớt những chi tiết từ lời kể của Valeria và hư cấu thêm cho có hậu, chứ trong thực tế thì Silvio không có con cái gì cả và vẫn kiên nhẫn chờ nàng bằng lòng kết hôn với chàng. Tác giả thấy cảm động vì tình cảm chung thủy của chàng dành cho nàng nên vẫn khuyên nàng đồng ý, vì không dễ gì có được một tấm chân tình như thế, nhưng nàng vẫn chưa quyết định, và nói rằng sẽ kể tiếp cho tác giả nghe những diễn tiến một khi có điều gì mới lạ!